Sở Dương giống như một chiếc thuyền độc mộc giữa phong ba đại hải, theo sóng gió bay lên, lại theo sóng gió trầm xuống, nhưng vô luận sóng gió lớn cỡ nào, thủy chung vẫn không thể hoàn toàn nhấn chìm còn thuyền mong manh này.
Trong lòng Sở Dương không minh, quên hết tất cả. Chỉ theo kiếm thế của đối phương, thi triển nhu thủy kiếm ý.
Thậm chí, căn bản không cần sử dụng chiêu số gì.
Nhưng lại tạo thành tầng phòng ngư thiên y vô phùng!
"Nếu như kiếm của đối phương chính là phong ba bão tố, cuồng phong bão táp, ta đây chỉ là vịnh nước nhỏ...." Sở Dương nghĩ trong lòng: "Bất quá... Một vịnh nước nhỏ, không thể công kích sao?"
"Nếu như ta là một nhánh sông, đối diện với cuồng phong bão táp, sẽ làm như thế nào?"
"Không đúng!"
"Nếu như ta là một dòng sông, mưa gió chỉ có thể gia tăng lực lượng của ta! Bất kể là trời mưa hay là tuyết rơi, thậm chí là sương mù, đều sẽ gia tăng lực lượng cho ta mới đúng...." Trong lòng Sở Dương đột nhiên bừng tỉnh.
Ngay sau đó, kiếm pháp của hắn lại biến đổi.
Biến thành tiếp nhận!
Ngay sau đó!
Phốc phốc phốc...
Sở Dương quát lớn một tiếng, lăn người ra ngoài mười trượng, toàn thân chính bởi vì một lần biến chiêu như vậy, đã phải nhận thêm hơn mười vết thương, nếu không phải tốc độ nhanh, toàn bộ chân trái cũng bị chém rụng ra rồi.
Ánh mắt Dạ Túy lộ ra thần sắc tàn khốc, ma kiếm tiến quân thần tốc, lăng không bắn thẳng tới, một kiếm hung hăng đâm vào trái tim Sở Dương.
Sở Dương chật vật lăn một vòng trên măt đất, bật người nhảy lên, trường kiếm choang một tiếng va chạm, một cỗ lực lượng chấn động mãnh liệt truyền tới, Sở Dương lại lăn một vòng ra ngoài mấy chục trượng.
Mà kiếm của đối phương, lại tới trước mặt.
Từ đầu tới cuối, thậm chí ngay cả thời gian ăn Cửu Trọng đan cũng không có!
Sở Dương cực kỳ bất đắc dĩ, đành phải lại dùng nhu thủy kiếm ý, ổn định lại cục diện.
Nhưng trong lòng không hiểu chút nào: Ta suy đoán tuyệt đối không sai. Nhất định là đạo lý này, nhưng vì sao ta làm như vậy, ngược lại còn tiếp nhận đả kích trầm trọng hơn?
Thanh âm trường kiếm va chạm choang choang càng ngày càng dày đặc, hiển nhiên kiếm thế đối phương càng ngày càng nhanh hơn!
Sở Dương kêu lên đau đớn một tiếng, lại lui lại.
Nhưng chính một lần va chạm lại khiến hắn đột nhiên hiểu ra.
Đúng rồi, thì ra là thế!
Dòng suối nhỏ có thể dung nạp bão táp, nhưng nếu bão táp quá lớn, nó sẽ hủy đi dòng suối!
Mà vị trí mình bây giờ cũng chính như dòng suối nhỏ kia, mình bất động, tùacute; đối phương công kích như thế nào, mình vẫn có thể là dòng suối nhỏ kia.
Nhưng nếu mình không biết tự lượng sức mình, mở ra bản thân, tiếp nhận một nuồn nước khác, vậy phải xem lại dung lượng bản thân.
Dạ Túy hiện tại, chẳng khác nào một dòng suối nhỏ khác, hoặc là một con sông nhỏ, thậm chí là đại giang...
Mình chỉ là một con suối nhỏ, không thể nào cất chứa nổi đối phương, vậy cũng chỉ có thể bị đối phương hủy diệt!
Cho nên hiện tại, mình vận dụng nhu thủy kiếm ý, chỉ có thể phòng thủ, lại không thể tiến công!
Ít nhất trước khi phát triển thành một con sông lớn, không thể nào tấn công.
Đại giang có thể dung nạp vạn suối, nhưng lại không thể dung nạp một đại giang khác!
Nếu mình muốn dựa vào loại kiếm phápnày tấn công đả thương người khác, thậm chí thương tổn người mạnh mẽ hơn mình, thì ít nhất mình cũng phải trở thành đại hải vô biên vô tận.
Như thế, vô luận thế nào, cũng có thể đứng ở thế bất bại, hơn nữa còn có thể phản kích địch nhân bất cứ lúc nào.
Cho dù địch nhân cường đại hơn mình cũng thế thôi.
Trong đại hải cũng có bão táp sóng lớn, thế công đối phương càng mạnh, chỉ khiến sóng gió trong đại hải càng lớn hơn thôi.
Nhưng điểm này, bất kể là đại giang hay là dòng suối... đều không thể làm được!
Nghĩ tới đây, Sở Dương lập tức ổn định tâm thần trở lại.
Hắn tin tưởng, mình đã tìm được mọt con đường thông thiên! Hiện tại, đi trên con đường này là có thể bảo vệ bản thân, ngoài ta bất xâm, như vậy là đủ rồi.
Nhưng chờ mình trưởng thành, sẽ có thể dựa vào một đại hải này là nhấn chìm bất cứ địch nhân nào.
Trong kiếm quang tung hoành, Dạ Túy đánh tới sảng khoái mê say, nhưng cũng cảm thấy buồn bực vô hạn, chiến một trận với kiếm trung chí tôn, chỗ nào cũng có kiếm ý, quả thục là khiến hắn thu được lợi ích không nhỏ.
Nhưng buồn bực nhất chính là, đối phương từ đầu tới cuối đều không hề tấn công!
Hoàn toàn bị mình áp chế!
Điều này khiến trong lòng Dạ Túy cực kỳ không thoải mái. Ngươi không dánh ta, ngươi không tấn công, ta cho dù có lĩnh ngộ thì cũng rất có hạn. Chỉ là vì sao ngươi lại không tấn công? Rõ ràng ngươi có lực lượng tấn công mà.
Dạ Trầm Trầm đương nhiên không biết, chính sự tấn công cuồng bạo dã man của hắn lúc này, lại khiến thiên hạ từ nay về sau có thêm một bộ vô địch chi kiếm chân chính!
Một trận chiến đánh tới bây giờ, hắn chưa từng bị thương mảy may, được lợi ích không nhỏ, đối phương nhìn như thương tích đầy mình, nhưng lợi ích nhận được, cho dù hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được!
Nếu như nói Dạ Túy chiếm được một cục vàng... thì trong trận chiến này, Sở Dương đã chiếm được một bảo khố!
Trong bảo khố có bao nhiêu hoàng kim?
"Chấm dứt đi!" Dạ Túy thét dài một tiếng: "Ngươi đã không chịu tấn công, vậy thì đi chết đi!"
"Ma Kiếm Đồ Thiên!"
Gầm thét một tiếng.
Ma diễm ngập trời độ tnhiên tung hoành tứ phía, ngập tràn thiên địa.
Mọtkiếm này, nhân kiếm đã hoàn toàn hợp nhất, lấy kiếm làm chủ!
Ma kiếm chân chính!
Sở Dương khẽ quát: "Hồng trần vốn là vô tình đạo, Trảm Tẫn Thiên Hạ Bất Thu Đao!"
Đột nhiên toàn bộ nhu hủy kiếm ý thu hồi, tùy đó dâng lên, lại là sát ý ngập trời!
Tất cả chiến thuật của Dạ Túy, đều là vì đối phó nhu thủy kiếm ý của hắn. Hiện giờ cũng tìm được biện pháp đối phó nhu thủy kiếm ý: Dựa vào công kích cuồng bạo nhất, đánh nát đối phương!
Cũng giống như đổ toàn bộ một con sông này vào con sông khác!
Nháy mắt có thể vỡ tan!
Chiến lược của hắn hoàn toàn chính xác!
Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, vào giờ khắc này, đối phương không ngờ lại bỏ qua phòng thủ như thiên y vô phùng, đột nhiên chuyển thành tấn công, toàn bộ lực lượng tâm trung ở một điểm, bất ngờ đâm tới!
Một kiếm như sét đánh giữa trời quang, tiến quân thần tốc trong kiếm quang của ma kiếm Dạ Túy, chỉ một kiếm đã đâm vào ngực phải Dạ Túy!
Toàn bộ thiên địa đột nhiên im lặng!
Huyết quang tứ tung! Bạn đang đọc truyện tại - http://
Mấy chục vết thương trên người Sở Dương cùng phun ra máu tươi, đây là do đòn tấn công cuối cùng gây ra! Thương thế thoạt nhìn như khủng bố, nhưng lại không có đả thương trí mạng.
Kiếm của hắn, dừng lại trên ngực Dạ Túy, đâm sâu vào thịt ba tấc, không tiến thêm nữa.
Lại là sát chiêu trí mạng!
Sở Dương không hề tiến tới, ngược lại còn lui về phía sau hai bước, rút kiếm ra.
Trong mắt Dạ Túy lộ ra thần sắc không thể tin tưởng, thân hình giống như bị sét đánh trúng, đột nhiên cứng đờ.
Trên mặt Dạ Túy lộ ra thần sắc phức tạp: "Vì sao ngươi không đâm vào? Một kiếm giết ta chẳng phải gọn gàng?"
Sở Dương lắc đầu, khàn khàn nói: "Giết ngươi làm gì! Hơn nữa, ta cũng không giết được ngươi!"
Ánh mắt Dạ Túy lộ ra vẻ ngoan độc giống như kền kền ăn xác: "Ồ?"
Sở Dương lắc đầu: "Ngươi là tứ phẩm đỉnh phong, kiếm của ta, nếu như tiến sâu hơn nữa cũng không thể phá được phòng ngự của ngươi. Kiếm khách chi chiến, hôm nay đến đây là chấm dứt!"
Dạ Túy trầm tư một chút, nói: "Nếu như ngươi đâm ta, ta toàn lực phản kích, ngươi tất chết không thể nghi ngờ. Nhưng tuy ta không chết được thì từ nay về sau cũng phải làm phế nhân. Được. một trận chiến này, coi như ngươi thắng! Đồng cấp chiến đấu, ta không phải là đối thủ của ngươi!"
Sở Dương mỉm cười: "Sảng khoái!"
Miệng hắn nói thì dễ nghe, nhưng tình huống thực tế lại không phải như thế. Sở dĩ không đâm vào, căn bản không phải vì không giết được Dạ Túy. Thừa dịp Dạ Túy khinh địch, một kiếm vừa rồi, Sở Dương hoàn toàn có thể vô thanh vô tức sử dụng kiếm cương, giết chết tên địch nhân nguy hiểm này!
Hơn nữa, nếu như làm như vậy, Dạ Túy căn bản không có cơ hội phản kích!
Nguyên nhân chân chính là: Sở Dương lần này tới đây, vốn là muốn tiến vào Dạ gia. Loại kiếm si như Dạ Túy, chính là một cây cầu tuyệt hảo, Sở Dương làm sao lại có thể bỏ lỡ cơ hội như thế?
Một trận chiến này, ở trong mắt Sở Dương, chính là con đường tươi sáng dẫn thẳng vào Dạ gia.
Mà một nguyên nhân khác chính là: Loại kiếm trung chí tôn như Dạ Túy, ở trong mắt Sở Dương, chính là đá mài đao của Cố Độc Hành. Nếu như Cố Độc Hành không thể có một trận chiến với hắn, chắc chắc sẽ là tiếc nuối cả đời.
Ngươi hiện tại chết thì quá lãng phí! Nếu như ngươi muốn chết, ngươi phải... chết dưới kiếm huynh đệ của ta!
Dạ Túy hừ một tiếng, nói: "Ta cũng không nhận tình của ngươi. Một kiếm này của ngươi, tuy không đả thương nội tạng, nhưng chín đạo kiếm khí tung hoành đan xen, thương tổn ta cũng không nhỏ. Thương thế của ngươi đều là da thịt, nhưng một kiếm cuối cùng của tên hỗn đản ngươi lại thương tới gân cốt ta!"
Sở Dương thản nhiên nói: "Nếu ta không đả thương ngươi, vạn nhất ngươi chiến xong đổi ý, ta làm sao bây giờ?"
Dạ Túy cười ha ha.
Kỳ thật trong lòng hắn chính đang có ý đó: Sau một trận chiến này, bất kể thắng bại, lập tức sử dụng tu vi chân thực, giết chết người này!
Cái gì mà quy củ với chả quy cải, mình làm sao quản nhiều thứ thế được?
Nhưng bây giờ đã không thể được.
Một kiếm này của Sở Dương, đã khiến huyết quản hắn bị thương. Cho dù hắn khôi phục tu vi tứ phẩm, mạnh mẽ vạn kiếm, thì cũng khiến vết thương nghiêm trọng hơn, trong thời gian dài không thể khôi phục, thậm chí là thương tật cả đời.
Hai người đánh đến hiện tại đều đã sức cùng lực kiệt. Sở Dương thật sự sức cùng lực kiệt, tuy Dạ Túy còn chưa đạttới mức độ này, nhưng bởi vì thương thế không khá hơn bao nhiêu, chỉ có thể ngồi trên mặt đất nhìn nhau mà cười.
Nhưng trong lòng đều biết mình tuyệt đối không có ý tốt gì gì.
Dạ Túy vẫn như cũ muốn giết Sở Dương, Sở Dương... lại càng không có nửa điểm ý đồ tốt với Dạ Túy. Nhưng ở bề ngoài, đều là mỉm cười hiền lành, giống như chỉ sợ đối phương không có cảm giác mình đang có ý tốt.
"Thống khoái!" Dạ Túy cười cười: "Ngươi tên gì? Thủ thế một kiếm đó, quả nhiên tuyệt diệu!"
Dừng lại một chút, hắn nói: "Nhất là sau thủ thế đó, đột nhiên lại xuất kỳ binh, một kích quyết thắng bại, càng là tác phẩn của thần! Bội phục!"
Đạo lý này rất đơn giản, tựa như chúng ta đánh bóng bàn, nếu đang đánh chậm rãi nhàn nhã, đột nhiên thình lình đánh một quả mãnh liệt, cho dù là quán quân thế giới chỉ sợ cũng không bị đánh cho phát mộng.
Đương nhiên, nói thì dễ dàng, nhưng thực sự làm được thì khó vô cùng.
Sở Dương đang muốn trả lời, đột nhiên một tiếng cười lạnh hắc hắc vang lên. Thanh âm tuyệt đối không xa, chỉ trong phạm vi mười trượng.
Hai người đều biến sắc.
Tiếng cười đó tuyệt đối không có bất cứ chút thiện ý nào. Hiển nhiên là địch nhân, hơn nữa còn sớm có chuẩn bị, sau khi chiến đấu chấm dứt mới đột nhiên tiếp cận.
Vừa rồi hai người mải mê chiến đấu, một tên là kiếm si, một người bị ép cho không còn rảnh lực chú ý xung quanh. Chiến đấu kết thúc đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, đương nhiên không thể nào cảnh giác xung quanh, nhưng có thể tiếp cận trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cũng không phải người bình thường có thể làm được!
Bởi vậy có thể thấy được, người tới tuyệt đối không phải bình thường!
Hiện tại hai người đều thân thụ trọng thương, tình huống quả thực ác liệt tới cực điểm!