Biết được lão đầu trước mặt này không ngờ chính là đệ nhất thiên hạ cao thủ Ninh Thiên Nhai, Thiết Bổ Thiên cũng kinh hãi.
Còn Ninh Thiên Nhai tuy vẻ ngoài trấn định tự nhiên, nhưng trong lòng cũng quẫn bách không thôi. Dù sao... chuyện này thật sự quá buồn cười. Đến giúp người ta, không ngờ lại bị một tiểu oa nhi hạ gục...
Loại sự tình này đừng nói là Ninh Thiên Nhai, cho dù là Thánh Quân Thiên Khuyết tới đây phỏng chừng cũng xấu hổ vô cùng!
Nhưng Ninh Thiên Nhai chỉ dùng một câu đã hóa giải xấu hổ của Ninh Thiên Nhai.
"Nếu nhân thế gian thật có hạnh phúc, vậy hiện tại ta đã có rồi! Đa tạ ngươi, Ninh tiền bối!"
Trong lòng Ninh Thiên Nhai tuy đang cực kỳ quẫn bách, nhưng lại bởi vì một câu nói này mà động dung.
Bởi vì Ninh Thiên Nhai vì Sở Dương mời đến. Thân là một nữ phân phải trường kỳ phân ly với người mình yêu, tại thời điểm gian nan nhất lại được người trong lòng viện trợ. Điều này đối với Thiết Bổ Thiên mà nói, thật sự là hạnh phúc lớn nhất!
Ninh Thiên Nhai có thể tới đây cũng đại biểu cho vạn vô nhất thất! Cam đoạn hạnh phúc sau này của Thiết Bổ Thiên!
Tựa như một cây định hải thần châm, Ninh Thiên Nhai đến tuyệt đối phấn chấn lòng người.
Thiết Bổ Thiên dùng một loại phương thức uyển chuyển như vậy để diễn ta vui sướng và thỏa mãn trong lòng mình. Ninh Thiên Nhai phải suy nghĩ một chút mới có thể lý giải, nhưng chỉ cần một chút thời gian suy nghĩ này thôi cũng khiến tất cả quẫn bách cứ như vậy theo gió biến mất!
Hơn nữa, theo một mức độ nhất định mà nói, đã hóa giải một chút địch ý trong lòng Ninh Thiên Nhai: Dù sao vị nữ đế vương trước mắt này cũng là tình địch của đồ nhi mình!
Nhưng hiện tại, ở trước mặt Ninh Thiên Nhai không có đế vương, chỉ có một nữ nhân bình thường vì người trong lòng quan tâm mà cảm thấy vô cùng hạnh phúc!
"Lão hủ hôm nay tới đây đương nhiên sẽ không phụ Sở Dương nhờ cậy." Ninh Thiên Nhai mỉm cười nói: "Chắc chắn sẽ hết sức cam đoan mẫu tử bệ hạ bình an!"
Ninh Thiên Nhai mặc dù có nắm chắc vạn phần trăm, nhưng hắn vẫn không nói tuyệt đối.
Thiết Bổ Thiên nghiêm túc nói: "Nếu như Ninh tiền bối có nắm chắc, xin hãy... bảo hộ con dân Hạ Tam Thiên an toàn! Trường phong ba này bởi vì Sở Dương, bởi vì ta mà dựng lên. Nhưng ta không hi vọng thiên hạ này có bất cứ người nào bởi vì việc này mà chịu khổ!"
"Từ khi trẫm đăng cơ tới nay, tứ hải thái bình, hiện nay thiên hạ thái bình, con dân nghỉ ngơi lấy lại sức. Mấy năm trước nỗi khổ chiến loạn, mấy năm nay đã có chút khôi phục, đúng là vạn dân yên vui. Nhưng loại hạnh phúc này không dễ có được, rất yếu ớt, nếu lúc này thật sự phát sinh đại chiến... Hay là cường giả chi chiến khiến cho trời sập đất nứt... Nhất định sẽ khiến trong lòng vạn dân tràn ngập ám ảnh... Thậm chí bị thương tổn. Cho nên... phải khiến Ninh tiền bối phí tâm rồi."
Ninh Thiên Nhai có chút than thở nói: "Đó là đương nhiên!"
Giờ khắc này, đối với vị đế vương trước mắt, Ninh Thiên Nhai không ngờ có chút kính nể.
Mình rất ít khi có cảm giác này, nhưng lần này, lại vì Thiết Bổ Thiên mà có.
Ở trong mắt người bình thường, nếu như biết được nội tình, nhất định sẽ nghĩ: Phu quân ngươi chính là Cửu Kiếp kiếm chủ, ngao du trên chín tầng trời! Người chi cần đi theo là có vô số vinh hoa phú quý và quyền thế ngập trời!
Hoàng quyền thế tục so với tay nắm đại quyền sinh sát khắp Cửu Trọng Thiên quả thực không thể đánh đồng!
Dù sao, ở trong mắt cường giả, thiên hạ sinh linh chỉ là kiến hôi mà thôi.
Nhưng Thiết Bổ Thiên thân là nữ tử, lại có thể giữ trọn trức trách của bản thân. Dùng sức một người mưu cầu hạnh phúc cho thiên hạ thần dân!
Trách nhiệm, không dễ ném bỏ.
Ninh Thiên Nhai tới Hạ Tam Thiên đã vài ngày rồi, nhưng những gì nghe thấy nhìn thấy, đều là tán thường vị hoàng đế này. Hô vang thánh minh không dứt bên tai.
Đây chính là đánh giá của dân chúng thuần phác nhất dưới tầng chót thiên hạ!
Đế vương như thế, vạn cổ ít có!
Huống chi, vị đế vương nay còn là một nữ tử?
Ninh Thiên Nhai nhẹ giọng nói: "Chờ chuyện này kết thúc, bệ hạ có thể cùng với Sở Dương tiểu huynh đệ... Tunh hoành thiên hạ, tiếu ngạo Cửu Trọng Thiên... chẳng phải khoái nhạc?"
Ánh mắt Thiết Bổ Thiên có chút hơi nước, có chút mong chờ, nhưng tiếp lại hít thật sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Trách trong lòng, nhiệm trên vai. Mỗi người đều có trách nhiệm của mình!"
Nàng khẽ mỉm cười: "Ở trong mắt chí tôn hay là thần tiên thánh giả mà thế tục vẫn hay nói tới, thiên hạ sinh linh chỉ là con kiến, hoàn toàn không đặt trong lòng... Nhưng thử hỏi trong thiên hạ này, thánh nhân nào, thần nhân nào mà không phải do một con kiến diễn hóa mà ra?" T.r.u.y.ệ
"Bất kể đạt tới cảnh giới nào, quên đi xuất thân sâu kiến của mình, cho dù là chúa tể thượng thiên, trẫm cũng có thể nói rằng: Đó là vong bản (mất gốc)! Mà kẻ vong bản, có tư cách nói chuyện với đại đại sao?"
"Nếu như thành tiên thành thánh là có thể mặc kệ nhân gian khó khăn, vậy thành tiên thành thánh có tác dụng gì?"
"Sở Dương có sự mệnh của Sở Dương. Còn trẫm cũng có chức trách của trẫm!" Ánh mắt Thiết Bổ Thiên nhìn về ra giang sơn vạn dặm ngoài đại điện, chậm rãi nói: "Chức trách của trẫm chính là ngàn vạn dặm giang sơn này, là vạn dân thiên hạ này!"
"Cho dù là con kiến, cũng có hạnh phúc của con kiến!"
"Cũng có quyền được hạnh phúc!"
"Nếu không ai có thể mang tới hạnh phúc cho bọn hắn, vậy chức trách của trẫm sẽ vĩnh viễn nằm trên đôi vai này!"
"Hoàng đế không phân biệt nam nữ, chỉ nhìn chính sự."
"Trẫm là hoàng đế!"
"Hoàng đế là một công việc, không phải là tôn vinh!"
"Làm một nữ nhân, ta... không thể làm tốt nhất. Nhưng làm một hoàng đế... thực sự không phải nói bỏ mà bỏ.... Một cái nhắm mắt cũng có thể khiến ngàn vạn người khổ không chịu nổi. Một chút lười biếng cũng có thể khiến trăm vặn dặm áo rách quần manh, bụng ăn không no...."
Ánh mắt Thiết Bổ Thiên ảm đạm xuống, nói: " Người khác có lẽ trước tiên là một nữ nhân, sau đó mới tới thân phận khác. Nhưng ta... trước tiên lại là một hoàng đế, sau đó mới có thể... nói tới làm một nữ nhân!"
Ninh Thiên Nhai không nói.
Những lời Thiết Bổ Thiên nói, chính là nói từ đáy lòng.
Ở trước mặt người như Ninh Thiên Nhai thì không thể nói dối được. Phàm là một chữ không phải nói từ nội tâm, Ninh Thiên Nhai đều có cảm giác nhận được!
Nhưng mãi cho tới khi Thiết Bổ Thiên nói xong, Ninh Thiên Nhai lại chỉ cảm nhận được một sự chân thành tuyệt đối!
Ninh chí tôn không khỏi thờ dài trong lòng một tiếng.
Thật không biết tên tiểu tử Sở Dương này có cái vận gì, không ngờ có thể khiến một vị kỳ nữ tử như vậêu hắn!
Nữ nhân như vậy, khiến ngay cả Ninh Thiên Nhai cũng không còn gì để nói.
Trong lòng Ninh Thiên Nhai chỉ cảm thấy may mắn, nếu như đồ nhi của mình cạnh tranh công bằng với nàng... Chỉ sợ đúng là sẽ đại bại.
Trầm ngâm trong chốc lát, ngay cả Ninh Thiên Nhai cũng biết vì sao, đột nhiên nói một câu: "Nữ nhân... của Sở Dương, là đồ đệ lão phu, đệ tử duy nhất."
Thiết Bổ Thiên tựa hồ không cảm thấy bất ngờ, chỉ mỉm cười: "Ý tiền bối là...?"
Kỳ thật vùa nói câu đó ra khỏi miệng, Ninh Thiên Nhai đã muốn tát vào miệng mình một cái. Giờ phút này thật sự không phản bác được.
"Sở Dương đã sớm có người yêu. Ta sớm biết trước, cho nên đối với tình cảm của mình, ta vẫn giữ kín không nói ra." Thiết Bổ Thiên tựa hồ đang giải thích, cười khổ một tiếng nói: "Ta không thích tranh đoạt với người khác... Cũng không thích người khác tranh đoạt với ta. nếu không phải lúc đó hắn trúng độc... hắn vĩnh viễn sẽ không biết thân phận của ta...."
"Sau đó, phát hiện có hài tử." Thiết Bổ Thiên ngập ngừng, nói: "Lúc đó ta từng muốn dùng bí phương cung đình, bỏ đi đứa bé này... Không muốn trở thành gánh nặng của hắn, cũng không muốn cho hắn lý do tiếp nhận ta...."
"Nhưng ta dù sao cũng là một nữ nhân, dù sao vẫn ích kỷ." Thiết Bổ Thiên cười tự giễu: "Thứ nhất, đây là hài tử của ta và nam nhân ta yêu, ta không nỡ. Thứ hai, thân là một nữ nhân, ta không đành lòng. Thứ ba... Thiết Vân cũng có cần có người thừa kế!"
"Huyết mạch đích hệ hoàng thất Thiết Vân, chỉ còn lại một đời nữ lưu là ta. Nếu không có con nối dõi, chắc chắn sẽ tuyệt hậu tại đây. Tiền bối không cho rằng Thiết Bổ Thiên ta là loại nữ nhân tùy tiện tìm một nam nhân là có thể sinh con chứ?"
Giọng Thiết Bổ Thiên cười cười mỉa mai, tiếp đó nghiêm túc nói: "Cho nên... cho dù vì vậy mà bị mắng chửi không biết xấu hổ... ta cũng chấp nhận. Chẳng có nữ nhân nào lại vì người ta mắng một câu không biết xấu hổ liền giết chết cốt nhục của mình... ha ha....."
"Cho dù tạo thành thương tổn với lệnh đồ, ta... cũng chỉ có thể xin lỗi." Thiết Bổ Thiên khẽ cười: "Kỳ thật... lệnh đồ cũng là một trong những nguyên nhân khiến ta không muốn lên Thượng Tam Thiên, đi cùng Sở Dương."
"Là nữ nhân, đều hiểu rõ lẫn nhau. Ta áy náy, rất khó đối diện với áy náy của ta đối với nàng. Nhất là khi đối mặt... Ta ở nơi này còn có thể lừa mình đối người, an ủi bản thân. Nhưng nếu như...." Thiết Bổ Thiên nặng nề nói, có chút ảm đạm.
Ninh Thiên Nhai rốt cuộc không còn lời nào để nói.
Đối với một nữu nhân như vậy, cho dù khi hắn xuống đây, trong lòng còn có chút bất mãn, còn ôm chút địch ý, nhưng giờ phút này, trong lòng hắn tất cả chỉ còn lại kính nể.
Là nữ nhân, nàng không phải tốt nhất.
Là đế vương, nàng là vô địch, cũng là người có tư cách nhất.
Là người, nàng vẫn thành công!
Ninh Thiên Nhai thở thật dài một hơi, nói từ đáy lòng: "Quân vương danh Bổ Thiên, khó trách quân thật có thể bổ thiên!"
Thiết Bổ Thiên trầm mặc một chút, nói: "Đa tạ tiền bối khích lệ!"
Ninh Thiên Nhai vươn người đứng dậy nói: "Lão phu muốn đi gặp tiểu thái tử một chút, mong bệ hạ cho phép."
Thiết Bổ Thiên gật đầu mỉm cười: "Ninh lão xin cứ tự nhiên. Ở Thiết Vân ta, Ninh lão cứ thoải mái như ở nhà!"
Ninh Thiên Nhai mỉm cười mà đi, nhưng trong lại thở dài không thôi.
Mấy câu nói kia, vẫn vang vọng trong lòng Ninh Thiên Nhai.
"... Vị thánh nhân nào, thần nhân nào mà không phải do sâu kiến diễn hóa mà ra?"
"Mặc kệ đạt tới cảnh giới nào, quên đi xuất thân sâu kiến của mình, cho dù là chúa tể thương thiên, trẫm cũng có thể nói: Đó là vong bản! Mà kẻ vong bản, có tư cách nói chuyện tới đại đạo sao?"
"Nếu như thành tiên thành thánh là có thể mặc kệ nhân gian khó khăn, vậy thành tiên thành thánh có tác dụng gì?"
Mấy câu nói đó ở trong lòng Ninh Thiên Nhai tựa như trống chiều chuông muộn, ầm ầm vang vọng không ngừng. Mỗi một lần vang lên, hắn lại giống như có một loại lĩnh ngộ mới.
Lại nghĩ tới cái cây của tiểu oa nhi kia, cái thế giới kỳ lạ đó...
Trong lòng Ninh Thiên Nhai lại có thên một tầng cảm gnộ.
"Không thể tưởng được Ninh Thiên Nhai ta bị vây khốn ở bình cảnh này hơn một vạn năm, hiện giờ tiếp nhận ủy thác của người khác mà tới Hạ Tam Thiên, ngược lại lại ở Hạ Tam Thiên mà mình chưa bao giờ đặt vào mắt, chiếm được thứ mà trước kia nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới!"
"Ta trước kia chỉ lo trước mắt không đường. Nhưng hiện tại, một mẫu một tử Hạ Tam Thiên này, không ngờ mỗi người đều chỉ điểm ta một con đường! Không ngờ từ không đường lại biến thành hai đường, thậm chí là ngã ba đường...." Ninh Thiên Nhai lắc đầu bật cười: "Cái này thật đúng là bất ngờ... Bất quá, bí mật trên người tiểu gia hỏa kia còn lớn hơn nữa... Lần này đi Hạ Tam Thiên, thu hoạch của ta thật sự quá lớn...".