Hàn Tiêu vốn cương trực vô cùng, chấp pháp theo lẽ công bằng, thiên hạ không người nào không khâm phục. Hắn tiếp nhận chức vụ tổng Chấp Pháp thiên hạ, là chuyện đương nhiên, là chuyện mọi người đều mong muốn.
Về phần đội ngũ lệ thuộc trực tiếp Hàn Tiêu, thì là từ đội ngũ của Sa Tâm Lượng, Tần Bảo Thiện, Vạn Nhân Kiệt, Thành Độc Ảnh, cùng với Lãng Nhất Lang tạo thành, đương nhiên, ngay lúc này thì Chấp Pháp Giả gần như hàng vạn không còn lại một, cái gọi là giám thị chỉ là cách nói trên danh nghĩa, nhiệm vụ thực sự quan trọng ngay lúc này là giám sát thiên hạ, cảnh giác bọn phá hoại.
Ngay lúc này thiên hạ bị tàn phá đang đợi hưng thịnh trở lại, tất nhiên sẽ có thật nhiều người thừa nước đục thả câu, thế nên cần phải có một thế lực mạnh mẽ ngăn việc này lại.
Nhưng mà muốn ngăn cấm thiên hạ, thì phải có thế lực cùng thực lực tương đối mạnh, nhất là tổng Chấp Pháp thiên hạ như Hàn Tiêu. Cho nên Sở Dương ở lấy ra Cửu Trọng đan, cho Hàn Tiêu ăn vào, hoàn toàn giải quyết xong lo lắng của Hàn Tiêu, đồng thời hắn cũng tặng một ly rượu.
Một ly rượu, mấy trăm năm tu vi!
Về phần đám người Sa Tâm Lượng Tần Bảo Thiện Vạn Nhân Kiệt, tự nhiên cũng sẽ được tăng lên, Sở Dương tuyệt đối sẽ không bên nặng bên nhẹ.
Nhưng mà sau khi đám người Vạn Nhân Kiệt tới đây, thì cũng than thở rất lâu; Trần gia bị tiêu diệt, không phải trong tay nhóm người mình, trong lòng Vạn Nhân Kiệt cùng Thành Độc Ảnh cảm thấy có hổ thẹn với chiến hữu cũ, sau khi được Sở Dương khuyên giải, mới cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút.
Sau khi tiếp nhận bổ nhiệm chức vụ xong, Sở Dương cùng đám người Vạn Nhân Kiệt liền lập tức đi bái tế Ngụy Vô Nhan. Đem cánh tay đứt của Ngụy Vô Nhan, chôn cùng một chỗ với thi thể của hắn; ban đêm, mọi người nhậu say một trận trước mộ của Ngụy Vô Nhan.
Nhớ tới tình hình biến hóa khi xông ra khỏi Tây Bắc lúc trước, đến nay vẫn cảm thấy giống như một giấc chiêm bao.
...
Mà ngay phía bắc của Tây Bắc, thì tạo thành khu vực cho Tam Tinh Thánh Tộc nghỉ ngơi cùng phát triển.
Để bảo vệ cho các tộc, thì bên trong Chấp Pháp Giả, đưa ra lời mời Tinh Linh tộc Úy công tử cùng vài vị trưởng lão của Tam Tinh Thánh Tộc đảm nhiệm khách khanh trưởng lão trong Chấp Pháp Giả. Có quyền giám sát, đưa ra các biện pháp đối xử, thi hành bình đẳng của Chấp Pháp Giả.
Mà thủ lĩnh Ám Trúc ở Trung Tam Thiên là Quân Tích Trúc, dựa theo ý tứ của Phong Nguyệt, cũng nhận được một cái chức vụ, đem đầu lĩnh xã hội đen này lung lạc mất.
Nhưng Quân Tích Trúc lại kiên quyết từ chối, thù lớn của nàng đã trả xong, trong lòng đã không còn gì vướng bận; nàng muốn sống yên lặng ở Trung Tam Thiên. Đối với nơi cao hơn một tầng như Thượng Tam Thiên. Hoàn toàn không hề có hứng thú.
"Nhiều nhất thì cách một khoảng thời gian ngắn ta sẽ lên thăm muội muội, còn thời gian khác... Thì ta lười phải lên Thượng Tam Thiên này!" Quân Tích Trúc nói như thế: "Ngay cả hậu nhân của Cửu Kiếp mà còn có thể vong ân phụ nghĩa, thì phong thuỷ ở Thượng Tam Thiên cũng không tốt hơn bao nhiêu, ta khinh thường ở lại chỗ này lâu dài."
Mọi người cười khổ. truyện được lấy tại
Có thể những lời này có chút sai lầm. Nhưng nhớ tới nỗi oan vạn năm của Quân gia, thì lại cảm thấy không khỏi buồn rầu.
"Tiểu Úy! Nếu ngươi dám bắt nạt Lộ Lộ, ta sẽ tự mình đi lên đây thiến ngươi!" Lão đại xã hội đen của Trung Tam Thiên lưu lại một câu nói hung hãn như vậy xong, liền nghênh ngang rời đi.
Úy công tử vuốt cái mũi. Dưới ánh mắt quái dị của mọi người, gần như muốn nhét đầu vào trong đũng quần vì xấu hổ, có một vị chị vợ hung hãn như vậy, có thể nói Úy công tử đã rất nhân nhượng vì lợi ích toàn cục rồi, không nói những thứ khác, chỉ là bất cứ lúc nào trong đũng quần đều cảm thấy lạnh buốt đấy... Khụ!
Đông Nam truyền đến tin tức, Hoàng gia cũng bị Chấp Pháp Giả xâm nhập. Trừ bỏ Hoàng Hà Liễu cùng một ít người đi xa để tham gia sự kiện thiên đỉnh ra, thì những võ giả cao cấp khác của Hoàng gia, đã chết hết toàn bộ không còn dư lại người nào, điều may mắn duy nhất là Hoàng gia cũng không phải là một phần của chín đại gia tộc, Chấp Pháp Giả cũng không hề ra tay chém tận giết tuyệt, cho nên vẫn còn một đám phụ nữ và trẻ em còn sống sót.
Lực lượng cao nhất dưới tay Hoàng công tử, cũng bị nhập vào hàng ngũ của Chấp Pháp Giả, được chỉ huy một cách thống nhất.
Ngoài ra. Đông Nam Sở gia. Tuyên tuyên bố từ nay rời khỏi giang hồ, dùng một loại thân phận siêu nhiên. Tồn tại ở Bình Sa Lĩnh; phối hợp chặt chẽ với thế lực của Chấp Pháp Giả, nhưng, trừ bỏ nhu cầu của cuộc sống, thì sẽ không xuất thế.
Thiên hạ trở nên tiêu điều, trong lời nói của mọi người, trên đường vốn tràn đầy người giang hồ, nhưng sau khi trải qua lần tai hoạ lớn này, thì bỗng nhiên an tĩnh lại, không thấy được bao nhiêu người giang hồ nữa.
Chấp Pháp Giả tẩy trừ thiên hạ, mục tiêu mà họ nhằm vào không chỉ là tẩy trừ mỗi chín đại gia tộc mà thôi; bằng mạng lưới tình báo của Chấp Pháp Giả mà nói, võ giả trong thiên hạ, trên cơ bản cũng không có nhiều người không có thông tin tình báo, lúc này đây phân công nhau hành động, thì tất cả vũ giả Hoàng cấp trở lên đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Cho dù có cá lọt lướt, nhiều nhất cũng chỉ là một hai phần vạn rồi, có thể coi như là một cọng lông của chín con trâu mà thôi...
Vốn có cái gọi là "Dùng vũ lực vi phạm lệnh cấm." Chính là vì võ giả có được vũ lực, mới có thể mạnh mẽ hơn người bình thường, những kẻ có vũ lực cao thâm, mới có thể làm việc không kiêng nể gì, một trong những kết quả của lần "Huyết tẩy thiên hạ" này, là giảm bớt đi rất nhiều võ giả trong thiên hạ, nhất là số lượng võ giả cao cấp, do đó giảm bớt rất nhiều việc võ giả dựa vào thực lực cao thâm mà hoành hành khắp nơi phát sinh, trên một phương diện khác, thì tạo thành thiên hạ an bình hơn!
Chuyện này là tốt hay là xấu, cũng chỉ dựa theo ý của mỗi người rồi...
Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu thì dẫn theo đám Chấp Pháp Giả còn sót lại quản lý thiên hạ trước, sau đó sẽ nghỉ ngơi lấy lại sức một thời gian ngắn, chờ đợi chiến tranh trên đại lục bắt đầu, sau đó là có người khởi nghĩa ở khắp nơi, rồi thành lập quốc gia mới, trật tự mới...
Tất nhiên quá trình này cũng sẽ tràn ngập máu tanh đấy.
Nhưng quá trình này, cũng là đều cần thiết đấy, cũng nhất định phải diễn ra; chờ đến lúc sau khi đổ máu, thì mới có thể có một đám hoàng triều đứng sừng sững. Từ đó về sau, thời kì chín đại gia tộc quản lý Cửu Trọng Thiên, sẽ biến mất không còn tồn tại.
Thay vào đó, chính là sự thống trị của vương triều.
...
Trong đại viện của Dạ gia, đang bàn tính chuyện đại sự của thiên hạ.
Đám người Đệ Ngũ Khinh Nhu cùng Mạc Thiên Cơ đều tham dự.
Sở Dương ôm đứa nhỏ, yên lặng đi ra cùng Trữ Thiên Nhai.
"Sau này Trữ lão đi con đường nào?" Sở Dương hỏi một câu.
"Lão già như ta không muốn đi lên nữa." Trữ Thiên Nhai có chút tiêu điều, nói: "Lúc trước đi lên, lại bị người khác đuổi xuống, lão phu liền biến mất suy nghĩ này, hơn nữa ta cũng biết, kẻ được gọi là đệ nhất cao thủ như lão phu, cũng không thể sinh tồn được ở Cửu Trọng Thiên Khuyết. Nếu không, cần gì phải đuổi xuống dưới? Chẳng lẽ người khác không thể làm chuyện này?"
Trữ Thiên Nhai cười lớn: "Trong cả đời, có một số việc từng trải qua, cũng đã đủ rồi, không cần níu kéo, níu kéo cũng vô ích."
Sở Dương hiểu rõ gật đầu, hắn đã từng trải vài vạn năm, sớm đã nhìn rõ tình đời, trong lồng ngực tự thành suy nghĩ, không ứ đọng ở một chuyện gì.
"Chỉ có một điều, là đồ nhi Khinh Vũ của ta, về sau ngươi nhất định phải tốt với nàng!" Trữ Thiên Nhai cười khổ một tiếng, nói: "Đợi Thiết Dương Thành biến thành quốc quân, lão phu ở ngay tại Hạ Tam Thiên Thiết Vân, làm một tên quốc sư đi."
Sở Dương trợn mắt há hốc mồm.
Quốc sư? Trữ Thiên Nhai?
Nói cái gì thì cũng không thể tin được lại có thể xuất hiện chuyện "Không có khả năng" xảy ra như thế này. Bằng tính tình không thích ràng buộc như Trữ Thiên Nhai, lại có thể biến thành quốc sư, thì cho dù là loại người vô danh đột nhiên biến thành Pháp Tôn, Sở Dương cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc như lúc này!
Trữ Thiên Nhai cười khổ một lúc, nói: "Ngươi cho rằng ta muốn thế à, đây là chức quan do tên nhi tử bảo bối của ngươi đưa cho ta, hơn nữa, ta không đi lên, cũng là vì muốn ở Hạ Tam Thiên quan sát luân hồi chi đạo... Cửu Trọng Thiên Khuyết có đường, thì chưa hẳn nhân gian không có đường, con đường tiến về phía trước của tu giả, chưa chắc chỉ có một cái."
Sở Dương chậm rãi suy ngẫm câu nói cuối cùng của Trữ Thiên Nhai, đột nhiên cảm thấy vô cùng có ích.
Cửu Trọng Thiên Khuyết có đường, chưa hẳn nhân gian không có, con đường tiến về phía trước của tu giả, chưa chắc chỉ có một cái.
...
"Tiểu tử, ngươi muốn thương lượng với ta chuyện gì?" Sở Dương vòng tay, vỗ một cái lên mông của nhi tử đang ngồi trên cổ mình. Liền cảm thấy mềm mại thoải mái, nhịn không được lại vỗ một cái.
"Ta tới đây là muốn hỏi phụ thân một việc, nghe nói tu vi của ngươi đã đạt đến tiêu chuẩn Phá Toái Hư Không, sắp rời đi thế giới này rồi. Nếu như ngươi rời đi, thì mẹ ta nên làm sao đây?" Tiểu tử kia ngồi ở trên cổ Sở Dương, bàn chân nhỏ béo mập lúc lắc ở trước ngực Sở Dương, nói ra một cách rõ ràng giống như người lớn.
Nghe nhi tử nói vậy, Sở Dương bắt đầu cảm thấy đau đầu: "Ta từng thương lượng với mẹ ngươi chuyện này rồi, ta có bí pháp có thể tăng nhanh tu vi của mẹ ngươi, để mẹ ngươi đi lên theo ta; nhưng mà thời gian để ngươi trưởng thành còn rất lâu nữa, mẹ ngươi lại gánh vác trách nhiệm của Thiết Vân quốc, của hàng vạn con dân, nàng còn luyến tiếc tên nhóc như ngươi, thế nên nàng không muốn rời đi nơi này."
Sở Dương biết tên nhi tử này của mình người nhỏ nhưng suy nghĩ rộng, luôn có cách giải thích riêng của bản thân, cách giải thích lại vô cùng độc đáo, không hề thua kém người trưởng thành, cho nên cũng chưa bao giờ coi tên tiểu tử này là một đứa nhóc không hiểu chuyện.
Nhớ tới sự kiên quyết của Thiết Bổ Thiên, Sở Dương thật sự cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Theo suy nghĩ của Sở Dương, nữ nhân của mình, thì phải luôn đi theo bên cạnh mình mới đúng, luôn ở hai chỗ cách biệt, thiên địa ngăn cách, là chuyện như thế nào? Nhưng mà Thiết Bổ Thiên lại lựa chọn ở lại! Làm cho người khác đau đầu phát điên lên được!
"Ta có một biện pháp... Nhưng mà cần ngươi phối hợp..." Tiểu tử kia nói thì thầm sát vào lổ tai Sở Dương...
"Rất hay!" Mặt mày Sở Dương tỏ ra hớn hở.
Quay đầu nhìn thấy Trữ Thiên Nhai, ánh mắt xoay chuyển, nói với Trữ Thiên Nhai: "Trữ lão, việc này còn phải làm phiền ngươi đi một chuyến."
Trữ Thiên Nhai nói một cách cảnh giác: "Làm gì? Không phải tiểu tử ngươi lại nghĩ ra chuyện gì phá hư chứ?"
"Trữ lão ngươi không cần phòng bị ta như vậy chứ? Ta chỉ muốn nhờ ngươi đi Hạ Tam Thiên một lần, đưa mẫu thân tên tiểu tử này lên đây. Thứ nhất là để nàng biết được tung tích của nhi tử, thứ hai là thuận tiện nhận tổ quy tông, còn việc thứ ba, là thương lượng chuyện sau này." Sở Dương nói.
Trong lòng Sở Dương hiểu rõ, bản thân mình không thể đi được.
Nếu như mình đi, thì hoàn toàn không có ý nghĩa gì, nói không chừng Thiết Bổ Thiên còn băn khoăn không muốn lên Thượng Tam Thiên. Để cho Trữ Thiên Nhai trực tiếp đưa nàng lên đây rồi giải quyết mọi việc là tốt nhất.
Có nhi tử ở đây, bằng vào sự yêu thương nhi tử của Thiết Bổ Thiên mà nói, thì chắc chắn sẽ đến. Uhm, nhi tử chính là điểm yếu của nàng...
Trữ Thiên Nhai vui vẻ nói: "Là như thế sao, việc này không nên chậm trễ, ta lập tức đi liền, đúng là cả nhà các ngươi cũng nên đoàn tụ rồi."
"Như vậy, làm phiền Trữ lão rồi."
Nhìn Trữ Thiên Nhai hóa thành một luồng sáng, biến mất cực nhanh, trong lòng Sở Dương cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Chuyện còn lại, cũng là chuyện của người khác rồi. Tiểu tử kia vừa nhắc nhở như vậy, làm Sở Dương lại nghĩ tới chuyện khác.
Nếu đám người mình rời đi, vậy người nhà của nhóm người mình phải làm sao? Cố Độc Hành Tiểu Diệu Tả, Kỷ Mặc, Hô Diên Ngạo Ba, vợ của Tạ Đan Quỳnh, một đám thị thiếp của Ngạo Tà Vân? Cùng với người nhà của họ?
Những người này, phải làm sao đây?