"Sửa sang lại đội ngũ, toàn bộ cẩn thận đề phòng!" Mũi ưng tử lão giả khi đang nói những lời này thì lại ý thức được thanh âm của mình lại đã có chút ít run rẩy. Câu cẩn thận đề phòng này thay vỉ để thức tỉnh những người khác, tốt hơn là báo cho mình, địch nhân đáng sợ kia bất cứ lúc nào có thể lần nữa hiện thân, không muốn chết thì thời khắc phải cẩn thận.
Theo thanh âm hô quát này đại đội nhân mã lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Tinh thần hơi định lại, ai nấy mặt lộ vẻ vẻ sợ hãi, tụ cùng một chỗ mà thần thanh mặt trắng bàn luận xôn xao.
Mắt thấy trên mặt đất nơi nơi đống đống hỗn độn thi thể, những người kia trong chốc lát trước còn ở chung một chõ nói chuyện đàm tiếu cố nhân, mọi người trong lúc nhất thời cũng dâng lên một chút cảm giác thỏ tử hồ bi. Nhưng hiện tại, rất kỳ dị là cảm giác bi thương lại không nhiều, ngược lại là sự sợ hãi và kinh sợ, là sự lo lắng đối với tiền đồ của mình.
Hoặc là cũng có thể nói, đã biết những người này xa vượt trùng dương, qua muôn sông nghìn núi tới đây đuổi giết trưởng bối cũ của mình, huynh đệ cũ của mình, cái loại tình nghĩa đã sớm biến mất rồi?
Một khi không có tình, sinh tử của vô luận bất luận kẻ nào tại trong mắt mình, tất cả cũng kém xa bản thân mình!
Khi đoàn người lần nữa lên đường, không khí rõ ràng so với lúc trước trầm thấp hơn rất nhiều.
Nhìn cách đó không xa cửa thành Cô Trúc thành tựa như thấy được một con ác ma đang mở to cái miệng rộng, đang đợi cơ hội cắn nuốt. Nếu mình một khi tiến vào tòa thành này, chỉ sợ bất cứ lúc nào sẽ phải đối mặt với địch nhân mà chết đi mất...
Đối mặt với không khí trầm muộn này, lão giả mũi ưng tử cũng không có biện pháp, thậm chí bản thân hắn cũng có ý nghĩ như vậy, chẳng qua hắn thân là đầu lĩnh, không thể không làm gì nên lớn tiếng nói: "Mọi người cố đi nhanh, chỉ cần cùng với hai đại môn phái kia hội hợp, đó chính là mọi sự đại cát!"
Mọi người tinh thần chấn động. Chỉ cần hội hợp, nhân lực có gì khác là tăng lên gấp bội đâu, sinh cơ tự nhiên cũng theo đó mà tăng lên gấp bội, tức thì bước nhanh hơn!
Song liền tại lúc này, dị biến lại đến!
Từ phía sau đội ngũ, một đạo bóng đen bí mật mang theo kiếm quang lạnh lẽo lao đến! Lần này thậm chí cũng không có bất kỳ màn chào hỏi này!
Nếu nói là lần trước là đánh bất ngờ thì lần này là đánh lén!
Cái đội ngũ mới vừa bị xuyên qua kia, đồ tể đắc thủ vừa đi xong nhưng lại cũng không có chân chính rời đi! Thậm chí, hắn sau một lần ám sát đắc thủ lại không có dừng lại mà lại bắt đầu đánh lén vòng thứ hai!
vẫn là động tác xuyên qua!
Bởi vỉ lần đánh lén này tới đột ngột vạn phần, thậm chí so sánh với lần đầu tiên càng thêm đột ngột! Hoàn toàn ngoài ngoài dự liệu của mọi người, khi đạo tử vong kiếm quang này cách đám người cũng chỉ còn lại có một hai trượng thỉ mới có người phát hiện ra!
"Địch tập kích... A ~ "
Người sợ hãi kêu lên kia ở trong đội ngũ nhưng hắn chỉ vẻn vẹn kịp kêu lên 1 tiếng thì đã bị kiếm quang lấp lánh kia trong nháy mắt đánh cho nát bấy!
Một đạo bóng đen mang theo kiếm quang lạnh thấu xương với thế đến không thể đỡ từ phía sau đội ngũ lao vào trong đám người, trong đầy trời huyết vũ, trong chớp mắt đã vào đến giữ đội ngũ!
vẫn là động tác xuyên qua.
"Bọn chuột nhắt thật can đảm! Khinh người quá đáng!" Mũi ưng tử lão giả bị hai lần đánh lén mà giận đến mức khóe mắt muốn rách ra, hắn liều lĩnh ngự kiểm bay lên muốn chạm mặt cứng rắn ngăn chặn!
Giờ khắc này, cư nhiên hắn bị chọc tức mà sinh tâm liều mạng!
"Đương đương đương!"
Sau một tiếng cười càn rỡ, mũi ưng lão giả kinh hãi tật tốc lui về phía sau nhưng trước ngực của hắn đã xuất hiện một đạo vết thương do bị kiếm khí cắt rách, quần áo bị mở ra, nếu không phải lui đủ nhanh thì một kiếm này chỉ sợ đã mở toang ngực hắn rồi.
Đến kiếm trong tay hắn lúc này cũng đã chỉ còn lại có chuôi kiếm mà thôi!
Trên không trung Hắc y nhân kia lạnh lùng nói: "Hảo kiếm! hảo phản ứng! hảo tu vi!"
Trải qua 1 kích va chạm với mũi ưng lão giả, thế đến của Hắc y nhân rốt cục chậm lại, thân thể tựa như rơi xuống thì trong nháy mắt, trường kiếm xoay vòng, đem hai vị Thánh cấp cao thủ bên cạnh chém thành tám đoạn, ngay sau đó lần nữa hóa thành một đạo kiếm quang rộng lớn giống như gió lớn cực tốc biến mất ở cửa thành.
Hắn chỉ để lại một câu nói rét căm căm: "Chư vị, chúng ta sẽ gặp nhau trong thành!" Bạn đang xem tại -
Lời còn chưa dứt thì người đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi!
Mũi ưng tử lão giả ngây người như phỗng nhìn chuôi kiếm trong tay rồi nhìn 3 đoạn kiểm gãy trên mặt đất mà tay chân lạnh như băng; đây là thần binh lợi khí làm bạn với mình cả đời. Nó từng được khen là 1 trong Mặc Vân Thiên thập đại bảo kiếm, ở trong Mặc Vân Thiên thập đại bảo kiếm đứng hàng thứ tư!
Nhưng, mặt đối mặt với trường kiếm của đối phương, cũng chỉ va chạm ba lần mà thôi mà đã biển thành bốn đoạn! kiếm như vậy mà đối phương lại còn khen ngợi một câu: hảo kiếm!
Hảo kiếm sao?
Như vậy kiểm trong tay đối phương nên gọi là cái gì? Thiên Kiểm? Thần kiếm? hay là gì kiếm?!
"Đại trưởng lão..." Trong đội ngũ có người gào khóc gọi! Lại có 150 người bỏ mạng ở dưới một kiếm này!
Đại trưởng lão cả người run rẩy, chỉ cảm thấy lưng của mình giống như có một con rắn độc bò lên trên, trong lúc nhất thời sởn gai ốc. Lần này, nhìn thi thể khắp nơi và phần còn lại của chân tay đã bị cụt, thậm chí ngay cả cảm xúc tức giận đều không thể dâng lên.
Cứ dựa theo tốc độ tiêu vong này, cũng không cần quá nhiều thời gian nữa, nhiều lắm là chỉ ba năm lần nữa, toàn bộ sẽ tiêu đời rồi...
Đại trưởng lão phải nhẹ buông tay, trong tay tàn kiếm rời tay rơi trên mặt đất, đột nhiên lão cảm giác được từng đợt vô lực!
Sở Dương cả người đẫm máu biến mất ở trong Cô Trúc thành, tam chuyển hai chuyển, ngay cả đám đạo thần niệm đi theo hắn cũng đã theo theo không kịp tốc độ của hắn, đã bị hắn dê dàng thoát khỏi.
Chi nha một tiếng, một cánh cửa nhà dân đột nhiên mở ra, 1 thiến niên mặt mày xanh xám, lưng còng đi ra, có thể nhìn ra được, thiếu niên này thân hoạn bệnh nặng, đi hai bước lại kịch liệt ho khan một hồi.
Đối diện chính là một gian tiệm thuốc, thiếu niên co rúm lại đi vào, run rẩy thò tay vào miệng túi mới lấy ra được mấy mai Thủy Vân Tệ mua một bọc thuốc, sau khi thiên ân vạn tạ thì đi ra ngoài.
Trong tiệm thuốc, tiểu nhị không nhịn được phát ra tiếng thở dài đồng tình, thiểu niên này bị bệnh lao nghiêm trọng, những ngày qua vẫn miên cưỡng duy trì được nhưng hiện tại đã đến mức sắp không duy trì nổi nữa, mắt thấy sẽ không được rồi... Trong mấy ngày này tới mua thuốc áp chế bệnh tình, tiểu nhị cũng nói cho hắn biết, bệnh này sợ ràng đã không thể chữa được nữa nhưng hắn vân kiên trì, không chịu buông tha cho...
Hoặc là, ngày mai sẽ thật sự kiên trì không được nữa?
Nhưng trên đời người đáng thương như vậy thật sự rất nhiều, chúng ta nơi này chẳng qua là tiệm thuốc, cũng không phải là từ thiện đường, chủ yểu nhất mình cũng không phải là lào bản, cho dù có tâm cũng là không có lực...
Thiểu niên này cơ hồ là từng bước một đi về trong phòng, cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại, bắt đầu bắt tay vào nấu thuốc.
Không lâu lắm, mùi thuốc trận trận dâng lên. Nhưng ngay sau đó hắn tập tễnh bưng thuốc đi vào trong phòng... thanh âm sùng sục sùng sục uống thuốc vang lên xen lẫn là tiếng ho khan không ngừng...
Mấy đạo thần niệm ở giữa phòng vòng vo nhất chuyển, lại ở trong tiệm thuốc đi lòng vòng, tựa hồ đang nghe tiểu nhị uống thuốc mà nghị luận, nhưng ngay sau đó biến mất, trong tối tăm trống không có 2 đạo thần niệm ở trao đổi nói: "Hẳn không phải là nơi này."
"Không phải là nơi này sao... Vậy cũng kỳ quái, làm sao tới đây lại đột nhiên biến mất đây..."
"Chuyên này đúng là kỳ rất quái, lục soát thêm những địa phương khác đi."
"Dù sao người này khẳng định ở trong Trong Cô Trúc thành này!"
"Người nọ lúc trước rõ ràng đã hiện thân ra, làm sao chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu, hắn rõ ràng còn chưa phải là Thánh Nhân tu vi a... thật sự không có khả năng dễ dàng thoát khỏi thần trí của ta truy tung a?"
"Cái này... vẫn còn tòi nữa sao."
"Ta nam ngươi bắc, sau đó ta đông ngươi tây."
"Tốt!"
Trong phòng, thiểu niên bị bệnh lao kia vẫn không ngừng ho khan, nhưng ngay sau đó liền đem chén thuốc kia hắt đi, trong con ngươi mơ hồ hiện lên một đạo hàn mang!
r
Thiểu niên này chính là 1 trong các thân phận của Sở Dương ở Cô Trúc thành này.
Vừa tiến vào, Sở Dương đã bắt đầu sử dụng những thứ thân phận này rồi. Hiện tại đã bước đầu có hiệu quả, tối thiểu khi hắn ngụy trang thành thân phận như vậy chính là tuyệt đối an toàn.
"Gã mũi ưng kia tu vi rất cao, cường thế lao đến, một kiếm chấn thương nội phủ của ta, thực lực quả nhiên trên ta xa... " Sở Dương trong lòng suy nghĩ nói: "nếu không phải Cửu Kiếp Kiếm Thiên hạ vô song thì lần này sợ rằng chính xác là lật thuyền trong mương..."
Cảm thụ được ngực bụng có chút khó khăn khổ sở, Sở Dương hít một hơi thật sâu rồi lặng yên vận Cửu Trọng Thiên Thần Công giảm bớt thương thể.
Nếu như là bình thời, vô luận là thuốc hay linh khí, Sinh Mệnh Tuyền Thủy cũng có thể dễ dàng trị liệu được loại thương thế này, nếu xa xỉ hơn một điểm chính là trực tiếp sử dụng một viên Cửu Trọng Đan, cái gì cũng tốt hơn.
Nhưng bây giờ là lúc ta tạm thời mất đi lá bài chủ chốt lớn nhất này, đành chỉ có thể vận dụng thủ đoạn chữa thương cơ bản nhất. May mà Cửu Trọng Thiên Thần Công hiệu lực phi phàm, còn có không gián đoạn nồng nặc linh khí làm phụ, nên thương thế này nhiều lắm là mấy canh giờ đã tốt hơn.
"Ở trong Cô Trúc thành này làm sao lại đột nhiên xuất hiện hai vị Thánh Nhân cấp cao thủ đây?" Sở Dương cau chặt chân mày nói: "Hai người này là người ở đâu? Nếu là người Yêu Hoàng Thiên thỉ hoàn hảo chút ít, nếu là Mặc Vân Thiên quân đội hoặc là nói là người ba đại tông môn kia thì... thật sự có chút hỏng bét..."
"Sau này hành động, phải để ý hơn, càng phải cẩn thận để ý, hiện tại nếu bị đả thương thỉ không dậy nổi!"
"Bất quá nếu dùng Kiếm Cương để phát huy Đồ Hết Thiên Hạ Thỉ Đã Sao thật là quá sắc bén... Một kiếm này uy lực làm ta cảm giác còn chưa hoàn toàn đào móc ra ngoài, nếu uy lực có thể toàn bộ phát huy ra sẽ đến mức nào? Thật là đáng mong đợi a..."
Sở Dương ánh mắt lóe lên, tinh tế tự hỏi châm chước. Cả tòa Cô Trúc thành giờ phút này đã nhấc lên một mảnh Kinh Đào Hãi Lãng trước nay chưa từng có!
Lúc buổi sáng, người ba đại môn phái khi nhận được tin tức này thì tất cả cũng rối rít chạy đến nơi này.
Bọn họ vốn đang ở phụ cận tụ tập nên chạy tới tự nhiên cũng không khó khăn. Đột nhiên thấy được đầy đất thi thể hài cốt và thật chỉnh tề nằm đó thì ai nấy đều nhịn không được mà hút sâu một hơi.
Trong đó có không ít người, trong mắt trong nháy mắt dâng lên lệ quang. Trong những thi thể này có bao nhiêu là người quen? Thân nhân? Huynh đệ? Mấy vạn dặm bôn ba tới đây nhưng không còn có cơ hội trở về nữa!
Đối mặt với thi thể trên đất, mấy ngàn người cùng một thời gian lâm vào im lặng. Rốt cuộc là ai lại điên cuồng hung tàn như vậy?