Mỗi một lần thấy vô số mầm mống đi ra, đi vào giang hồ, Khúc Hữu Phong luôn cảm giác được một trận tự khoái ý. Những người này trong tương lai vài ngàn năm tới sẽ đem cái giang hồ này làm cho long trời lở đất!
Ta cũng là 1 người khởi xướng chuyên này.
Chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh giang hồ phân loạn sinh linh đồ thán, máu tươi giàn giụa hài cốt như núi, Khúc Hữu Phong cũng cảm giác được khoái ý.
Bất kể người nào, chỉ cần là xui xẻo, hơn còn là bởi vỉ Khúc Hữu Phong mà xui xẻo, Khúc Hữu Phong sẽ cảm giác được rất vui vẻ.
Đây không thể nghi ngờ là 1 suy nghĩ cực kỳ biến thái, không có ai biết đây là tại sao.
Khúc Hữu Phong cũng biết mình rất biến thái, hắn chưa bao giờ từng phủ nhận sự biến thái này nhưng hắn vẫn trầm mê ở trong loại biến thái này, không cách nào tự kềm chế được.
Vô năng tự kềm chế.
Hay hoặc là căn bản là không muốn tự kềm chế!
Khúc Hữu Phong tùy ý phun ra nuốt vào vân khí, hắn có thể cảm giác được những nhân vật giang hồ bình thường đối với mình đã sớm vô dụng; kể từ khi thân trở thành Thánh Nhân đỉnh cao thủ, hắn đối với việc tự mình xuất thủ đà mất đi hứng thú.
Đối mặt với đối thủ quá nhỏ bé, bản thân tự mình xuất thủ vốn không có gì khoái cảm. Mà đối mặt với địch nhân đồng cấp số lại lo lắng việc mình có thể thất thủ, sẽ vẫn lạc, quá được không bù nổi mất...
Cho nên hiện tại niềm vui thú lớn nhất của hắn hay là tại nơi này bảo vệ.
Thánh Quân lựa chọn hắn ở chỗ này, chính là toàn bộ là nhân tài, vật tận kỳ dụng!
Lấy tính của Vân Thượng Nhân, nếu không phải Khúc Hữu Phong là người như vậy, có tâm thái như vậy, há lại sẽ yên tâm đem vị trí trọng yểu như vậy phó thác cho người!
"Cứ ba năm lại đưa một nhóm đi ra ngoài." Khúc Hữu Phong ánh mắt rũ xuống, nhìn vực sâu vạn trượng khóe miệng lộ ra vẻ tàn khốc mỉm cười nói: "Đám nhãi ranh, các ngươi ra đi yên tâm to gan làm việc, bất kể là các ngươi giết người, hay là người khác giết các ngươi, ta cũng sẽ rất vui vẻ ha ha..."
Tuy nhiên tại lúc này hắn đột nhiên mơ hồ cảm giác được, tựa hồ... Ở trong vân khí đang có một đôi mắt nhìn mình? „
Hắn thờ ơ quay đầu nhìn lại.
Đối với Khúc Hữu Phong mà nói, cái chỗ này, trừ mình ra ít nhất đà có vài ngàn năm tháng không có ai tới đây.
Thật là rất tịch mịch a.
Đại để ở mười mấy vạn năm trước, còn đã từng có người mạo hiểm tới đây, nhưng đều không ngoại lệ, bị Khúc Hữu Phong triệt đầu triệt đuôi chơi đùa mấy tháng rồi cũng tàn nhẫn xử tử.
Hôm nay, rốt cục lại có gia hỏa này mới mẻ đến đây sao?
Xem ra là ông trời già cũng không nhịn được thấy ta quá tịch mịch, đưa một chút món đồ chơi đến để cho ta đỡ tịch mịch a!
Đột nhiên khi Khúc Hữu Phong quay đầu một sát na, hắn đột nhiên cảm giác được, phương xa trong mây mù có một chút ánh sáng chớp động, hắn vẫn ngồi thẳng bất động, mang theo ánh mắt tàn khốc nhìn sang, giống như 1 con kề kền thấy được thi thể vậy.
Sau một khắc này, hắn thấy được một người.
Một người, áo đen như mực, thiếu niên cao ngất, ánh mắt sắc bén, trường kiểm dựng đứng, đang tự có chút mê võng nhìn mình, nói: "Đây là cái gì địa phương, ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?"
Khúc Hữu Phong thú vị cười nói: "Ta là ai, kiệt kiệt, ngươi đà tới đây, ta sẽ nói cho ngươi."
Cái món đồ chơi này cũng không tệ lắm, thoạt nhìn tu vi không thấp? Khó được còn trẻ như vậy, bộ dạng da mịn thịt mềm (trói gà không chặt).
Hiện tại Khúc Hữu Phong thật rất thú vị, từ đáy lòng thoải mái, tâm hoa nộ phóng, người này vào giờ khắc này quả thực giống như là hoàn toàn vô hại vậy!
Hắc y thiểu niên khuôn mặt khốn hoặc ngay ở chỗ này nói không được sao? Không nên đi qua?"
Khúc Hữu Phong liếm môi cười nói: "Đi đến gần nghe được rõ ràng hơn." Sùng sục nuốt từng ngụm nước.
Thoạt nhìn tiểu tử này khá là non nớt a, mặc dù không có quá nhiều kinh nghiệm giang hồ, nhưng còn có mấy phần cơ trí, non nớt như vậy, khả ái như vậy, còn có giá trị đùa giỡn, hoặc là lần này có thể khiến cho ta rất tận hứng cũng nói không chừng!
Áo đen thiểu niên có chút sợ nói: "Nhưng là ngươi đứng bên vực sâu, làm sao ngươi ở chỗ nguy hiểm như vậy lại ngồi xuống a..."
"Ngươi hiểu lầm, phía trên thật ra có thể đi được, cùng trên mặt đất cũng không khác gì cả." Khúc Hữu Phong trong mắt lóe ra quang thải tà ác tham lam nói.
Áo đen thiểu niên suy nghĩ một chút, nói: "Thật sao Đi qua thì đi
qua, ta không sợ ngươi." Vừa nói, lại đi thật tới đây.
Khúc Hữu Phong nhìn gia hỏa này, giống như là một đầu Ngạ Lang khát khao vài ngàn năm đột nhiên thấy được một con cừu nhỏ. Không chỉ có thể ăn, còn có thể chơi, thử nghĩ xem cũng đà nghiền... Cạc cạc cạc... Truyện được copy tại
Một bên, phương xa.
Đám người Mạc Thiên Cơ bàng quan quan sát suýt nữa ngay cả cơm đêm qua cũng phun ra.
Lão đại thật không hỗ là lão đại a, riêng chỉ là phần trang mô tác dạng, cố ý giả trang này thật sự là đệ nhất diên viên ở Cửu Trọng Thiên Khuyết rồi, làm cho mọi người bội phục sát đất. Xem một chút kia, vẻ mặt rất hồn nhiên, rất đơn thuần a.
Còn có... không rành thể sự, còn rất non nớt a.
Ai biết gia hỏa này trong xương thật ra thì chính là một tên đồ tể có thể giết người không chớp mắt, muốn chết đây!
Ai, nếu không ai bảo người ta lại là lão đại đây, muốn soán vị và vân vân đời xem ra là không có hy vọng, đám người Mạc Thiên Cơ ai cũng ai thán...
Trong lúc nhất thời, mọi người đều không ngoại lệ đều có chút đáng thương cho tên Khúc Hữu Phong này. Ngươi nói ngươi đối mặt với vậy một cái vô hạn khủng bố như vậy, làm việc còn cực đoan không có hạn cuối, lại còn có thể làm ra một bộ thèm nhỏ dãi như vậy dạng... Rốt cuộc người nào ăn người nào, người nào làm người nào, ai làm ai... thật đúng là chuyên nói không ra.
Thiểu niên Sở Dương hồn nhiên từng bước đi tới, đi ba bước lui hai bước, bất quá nguyên tắc cuối cùng vẫn là đi tới.
Mắt thấy đã đi qua không sai biệt lắm được một nửa đường, Khúc Hữu Phong rốt cục không nhịn được, lắc mình lao ra, ôm lấy cười quái dị nói: "Ngươi tới đây nào... Tiểu quai quai... Để cho lão gia gia thương ngươi..."
Tuy nhiên lúc này, đang khi Khúc Hữu Phong hăng hái, cho là có thể dễ như trở bàn tay một cái bắt được Sở Dương thì Sở Dương đột nhiên hai mắt lóe sáng. Cùng lúc đó, một đạo kiếm quang tựa hồ bao trùm cổ kim vậy bắn ra.
Đồ Hết Thiên Hạ Thỉ Đã Sao!
Khúc Hữu Phong trong lòng đang tràn đầy khoái cảm cực độ tàn tàn bạo, căn bản không có nghĩ đến sẽ có biến cố đột nhiên như vậy, kinh biến xuất hiện hắn theo bản năng cổ tay vội lật, đại đao xuất thủ.
" Đang" một tiếng, đại đao gần như hoàn toàn không có đường sống chống lại, trong nháy mắt phấn toái, ngay sau đó kiếm quang đã đến trước ngực.
May mà gần như hoàn toàn không có đường sống chống lại, cũng không phải là tuyệt đối không có đường sống, mặc dù là trong nháy mắt phấn toái, nhưng vẫn giúp cho Khúc Hữu Phong tranh thủ được một chút xíu thời gian, dựa vào một chút xíu thời gian này, Khúc Hữu Phong lắc mình trở lui.
Cây đao của hắn đã làm bạn với bản thân hắn gần đến trăm vạn năm tháng, có thể nói là thế gian nhất đẳng thần binh lợi khí, hơn nữa lại càng là Tuyệt thể ma đao, nay vô ý ở dưới kiếm của đối phương lại không chịu nổi một kích, hoàn toàn không có thể tranh phong?
Kiếm quang của đối phương giống như trường hồng quán nhật, vội đuổi theo tới.
Khúc Hữu Phong nhanh như tia chớp lui về phía sau, nhưng Sở Dương cực tốc truy kích, hắn không còn kịp xoay người lại, thậm chí không còn kịp nói ra nửa chữ, trường kiếm thủy chung ở trước người lóe lên, giống như phụ giòi trong xương, lại có khuynh hướng càng ngày càng gần.
Một đuổi theo, một lui, trong phút chốc ra xa mấy ngàn trượng không gian phía ngoài.
Sở Dương Kiếm Thể không suy, kiếm tốc không giảm, Khúc Hữu Phong xu hướng suy tàn đã thành!
Khúc Hữu Phong trong lòng biết không ổn, thiếu niên ở trước mắt người dĩ nhiên là cường giả đồng cấp với mình, là Thánh Nhân đỉnh tầng thứ cường giả, thậm chí... Thậm chí về tổng hợp thực lực so với mình còn muốn xuất sắc hơn một bậc!
Khúc Hữu Phong du ngoạn sơn thuỷ đỉnh phong thật sự quá lâu, lâu đến mức hắn đã quên mất uy năng của đỉnh núi cường giả, chưa bao giờ có can đảm cùng đồng cấp cường giả giao thủ nên tò tránh lui, lùi bước, dần dần biến thành lui bước.
Đang như lúc này, Khúc Hữu Phong đối mặt Sở Dương đột nhiên xuất hiện đánh một kích, chuyên trước tiên hắn nghĩ đến là không phải là ngăn cản, né tránh, mà là cường thế phản kích thì Sở Dương cố nhiên có thể đánh Khúc Hữu Phong bị thương nặng. Tuy nhiên Sở Dương tất nhiên cũng chịu thiệt thòi, lấy tu vi Thánh Nhân đỉnh tầng thứ cường giả, công lực, thân thể cực hạn mà nói, ngay cả Cửu Kiếp Kiếm phong duệ như thế nào cũng không có thể một chiêu phá huỷ được toàn bộ thân thể Khúc Hữu Phong, ngay cả tai hoạ sát nách, Khúc Hữu Phong vẫn cười đường sống thoát thân.
Nhưng là bây giờ, hết thảy thành không tưởng rồi!
Khúc Hữu Phong mắt thấy mình thân ở tuyệt đối hạ phong, có khả năng vẫn lạc, khẽ cắn răng muốn đánh ra chiêu phá phủ trầm chu, lưỡng bại câu thương, sử dụng liều mạng đả pháp thì trong nháy mắt, trong lúc bất chợt cảm giác được trước mắt hiện lên 1 cảnh giống như mộng ảo vặn vẹo, một đóa hoa, một đóa hoa ở trước mặt mình đột ngột phóng ra!
Một ít hình ảnh cực hạn mỹ lệ, ngay cả tâm tính cực đoan Khúc Hữu Phong cũng theo đó bị lạc đi trong một cái chớp mắt...
Một cái chớp mắt quang cảnh, đã đủ để quyết định quá nhiều chuyện!
Khúc Hữu Phong chợt giật mình rồi cảm giác trước ngực đau nhức, trong nháy mắt hoàn hồn lại.
Một cái chớp mắt quang cảnh, đã đủ để quyết định quá nhiều chuyện!
Khúc Hữu Phong chợt giật mình rồi cảm giác trước ngực đau nhức, trong nháy mắt hoàn hồn lại.
Thì đã thấy một thanh kiểm xuyên ngực mà vào, nhưng ngay sau đó lại rút ra, vừa đâm vào, rút ra, đâm vào!
Tổng cộng cũng chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, thanh kiếm này đã tại thân thể Khúc Hữu Phong, tại trái tim hắn ra vào hơn mười lần, sau đó đóa hoa vô cùng sáng lạng kia cũng chui vào vết thương, ngay sau đó ầm ầm nổ tung!
Huyết vụ bạo tán, Khúc Hữu Phong kêu lên bi thảm một tiếng, đột nhiên thân thể quỷ dị vặn vẹo, tàn ảnh vậy "Quét" một tiếng vọt lên.
Thân thể đã sớm mơ hồ huyết nhục.
Cũng chỉ là trong nháy mắt như vậy, một cái tiên cơ mất đi, lại thiếu chút bị Sở Dương cùng Tạ Đan Quỳnh lăng trì phân thây! Không sai biệt lắm trả giá cao bàng nửa thân thể mới rốt cục từ trong tay hai đại cao thủ chạy ra được.
Phần trả giá cao, không thể nói là không thảm trọng.
Khúc Hữu Phong phát ra thanh âm tràn đầy sợ hài xông về trời cao, toàn tâm mà chạy.
Trước sau mười vạn năm không cùng ngang cấp cường giả đối chiến, làm cho hắn cơ hồ quên mất cái gọi là bản năng chiến đấu, giờ phút này đau đớn kịch liệt để cho hắn ý thức được, coi như mình chạy đi xa nhưng mình vân là người giang hồ!
Có người sẽ có giang hồ, chính là giang hồ.
Trong lòng hắn tức giận nghĩ tới, chỉ cần mình có thể được một chút xíu cơ hội thở dốc, nhất định phải đem hai người kia giết chết! Để cho hai người kia nhận vô số cực hình hành hạ giày xéo mới có thể phát tiết oán hận trong lòng của mình!
Chẳng qua là vào giờ khắc này, hắn thật rất mê võng: hai người này rốt cuộc là từ đâu tới? Tại sao tới? Tại sao muốn bố trí bây rập đối phó với bản thân, hơn nữa vừa ra tay lại tàn nhẫn như vậy, không để lối thoát như vậy?