*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 187:
Nguyễn Hương Thảo vừa tranh cãi với Nguyễn Lập Nguyên một trận nên tâm trạng vốn không tốt, nghe Nguyễn Tri Hạ nói thế liền trực tiếp mắng lớn: “Khi nào đến phiên kẻ đê tiện như cô tới giáo huấn tôi chứ?”
Nguyễn Tri Hạ trái lại không hề tức giận chỉ hơi nghiêng đầu và cười khanh khách hỏi cô ta: “Chị ruột của tôi ơi, cô không biết trên người chúng ta chảy cùng một dòng máu sao? Tôi là kẻ đê tiện thì cô là gì?”
“Nguyễn Tri Hạ!” Có thể nói Nguyễn Hương Thảo ngoại trừ kiêu ngạo hống hách thì chẳng có điểm nào tốt cả. Ngay cả cãi nhau cô ta cũng không cãi lại được cô.
Nguyễn Tri Hạ bắt đầu thấy thông cảm cho Nguyễn Lập Nguyên khi ông ta có cô con gái như Nguyễn Hương Thảo,.
Cô mới xoay người đi được mấy bước đã bị Nguyễn Hương Thảo xông tới kéo lại: “Cô đứng lại đấy cho tôi!”
Nguyễn Hương Thảo mặc rất ít, bên trong chỉ có một chiếc váy liền sẻ ngực sâu, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác thoạt nhìn không rẻ, phía dưới là đôi tất mỏng và giày cao gót, trông rất gợi cảm.
Gió thổi qua làm vạt áo khoác của cô ta mở ra, lộ ra bộ ngực đã nổi da gà vì lạnh bên trong…
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn mà vô thức khép chiếc áo khoác trên người mình lại. Cô thật sự rất bội phục nghị lực của Nguyễn Hương Thảo.
Thật ra Nguyễn Hương Thảo cũng rất lạnh nhưng cô ta không muốn thua kém về khí thế. Cô ta đi đôi giầy cao gót tới tám phân nên cao hơn Nguyễn Tri Hạ một chút, nhưng cũng không quá rõ ràng.
Nguyễn Hương Thảo hất cằm ra lệnh với giọng điệu rất đương nhiên: “Đưa số điện thoại của “Tư Gia Thành” cho tôi.”
Nguyễn Hương Thảo nói lời này vô cùng khí thế, trên mặt không hề có chút cảm giác áy náy nào.
Nụ cười hiện rõ trên gương mặt Nguyễn Tri Hạ nhưng nét mặt lại càng lúc càng lạnh, giọng nói êm ái đã lạnh lùng tới mức khiếp người: “Tôi đương nhiên sẽ không quên mình cũng là họ Nguyễn rồi.”
Tất cả tai họa trong nửa đời này của cô đều là vì cô họ Nguyễn, đều là do người họ này một tay gây ra cả.
“Tôi làm sao có thể quên mình là họ Nguyễn chứ?” Giọng nói của Nguyễn Tri Hạ đã dịu đi một chút: “Cô muốn số điện thoại của “Tư Gia Thành” thì tôi không thể nói cho cô biết được, nhưng tôi biết anh ta thường đi Kim hải.”
Số điện thoại là vấn đề việc riêng tư như vậy, cho dù cô có ghét “Tư Gia Thành” cũng không thể dễ dàng nói cho Nguyễn Hương Thảo biết được.
Nhưng cô có thể tiết lộ tin tức “Tư Gia Thành” thường đi Kim hải cho cô ta biết.
Nguyễn Hương Thảo không chắc sẽ gặp được “Tư Gia Thành”. Cho dù cô ta thật sự gặp được anh, nhưng khả năng có thể thực hiện được lại quá thấp.
Thật sự nói trắng ra thì Nguyễn Tri Hạ chỉ là muốn tạo chút rắc rối cho “Tư Gia Thành”.
Ai bảo anh không biết xấu hổ như vậy!
…
Buổi tối hết giờ làm, “Tư Gia Thành” không tới đón cô nhưng Thời Dũng tới.
Khi chập tối trời bắt đầu mưa dầm, bầu trời tối sầm xuống.
Nguyễn Tri Hạ ngồi vào trong xe và nói: “Không phải tôi đã nói không cần qua đón tôi rồi sao?”
“Là em họ của cậu chủ bảo tôi tới đón mợ chủ. Cậu ấy nói trời mưa không tiện lái xe.”
Gần đây Thời Dũng hơi lo lắng. Anh ta không dám tới đón cô chủ vì sợ mình lại nói gì sai trước mặt cô chủ mà lộ ra manh mối, sẽ không tiện ăn nói với cậu chủ.