Chương 209:
“Không có gì để nói.” Nguyễn Tri Hạ để điện thoại di động xuống, ngước mắt hỏi anh: “Còn anh?”
“Không phải cô đã biết rồi sao?” Giọng điệu Tư Mộ Hàn bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Dường như anh ta không hề áy náy chút nào đối với chuyện anh lừa gạt Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ tức giận đến mức bật cười: “Cũng đúng nhỉ, anh bỏ ra gần một nghìn tỉ mua về món đồ chơi này, muốn chơi với cô ấy như thế nào là quyền của anh.”
Tư Mộ Hàn hơi nhíu mày, trong giọng nói ẩn chứa sự khó chịu: “Nguyễn Tri Hạ.”
Anh không thích giọng điệu tự giễu này của Nguyễn Tri Hạ.
“Sao hả? Anh làm thì được, còn tôi nói thì không được?” Nguyễn Tri Hạ không chịu yếu thế trừng mắt lại, đuôi mắt bén nhọn, có chút kiêu căng.
Châm chọc khiêu khích, miệng lưỡi sắc bén!
Tư Mộ Hàn nhìn cô, hai mắt híp lại, lời nói mang theo sự uy hiếp: “Cô nói lại lần nữa xem.”
“Tôi nói anh làm thì được…Ưm…”
Nguyễn Tri Hạ còn chưa nói xong đã bị Tư Mộ Hàn chặn môi.
Tên khốn kiếp.
Nguyễn Tri Hạ dùng cả tay chân để giãy dụa mà vẫn vô ích, Tư Mộ Hàn ôm cô vào trong lòng thật chặt, khiến cô không thể nhúc nhích.
Ở đâu ra một kẻ bắt nạt như vậy?
Lừa gạt cô thê thảm như vậy, bây giờ lại còn quang minh chính đại mà làm chuyện thân mật với cô.
Chuyện tốt gì Tư Mộ Hàn cũng chiếm hết, ở đâu ra mà hời như vậy!
Nguyễn Tri Hạ hung hăng cắn môi anh một cái, Tư Mộ Hàn bị đau nhẹ, “hít hà” một tiếng, tay liền buông lỏng ra.
Đúng lúc ô tô đã dừng lại, Nguyễn Tri Hạ đẩy anh ra liền mở cửa chạy xuống xe, nhanh chóng chạy vào trong biệt thự.
Tư Mộ Hàn xuống sau, vươn tay ra quẹt môi một cái, mắt vừa nhìn xuống đã thấy trên đó dính vết máu.
Thời Dũng đứng bên cạnh yên lặng đưa khăn tay cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhận lấy lau vết máu trên môi, chậm rãi bước vào biệt thự.
Tư Gia Thành đi phía sau anh, miễn cưỡng theo vào biệt thự.
Nhìn Tư Mộ Hàn ngồi xuống ghế salon, cậu cũng định ngồi xuống theo, lại nghe thấy giọng nói không có tình cảm của Tư Mộ Hàn vang lên: “Anh cho cậu ngồi chưa?”
Tư Gia Thành rùng mình một cái, lập tức đứng thẳng người, vâng lời răm rắp.
Cậu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ duy nhất anh họ Tư Mộ Hàn này.
Nguyễn Tri Hạ cũng không trở về phòng mà trốn ở cầu thang lầu hai, im lặng nhìn chằm chằm xuống phòng khách.
Nhìn Tư Gia Thành câm như hến đứng yên đó, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, Nguyễn Tri Hạ không khỏi than thở, nếu như Tư Mộ Hàn sống trong thế giới động vật, vậy nhất định cũng là Chúa tể sơn lâm, Vua của muôn loài.
“Anh cậu biết chuyện cậu về nước chưa?”
Cô của Tư Mộ Hàn mười tám tuổi đã sinh ra Tư Thừa Ngọc, sau đó đến ba mươi bốn tuổi mới sinh tiếp Tư Gia Thành, không giống với những đứa trẻ lớn như bọn họ, cả nhà cô đều cực kỳ nuông chiều Tư Gia Thành.
Tư Gia Thành tính tình năng động nhanh nhẹn, thường trốn nhà đi chơi, cả nhà cô cũng đã quen từ lâu.
Nhưng nếu cô biết lần này Tư Gia Thành chạy đến thành phố Hà Dương, chắc chắn cô sẽ gọi điện cho anh, nhóc con mới mười bốn tuổi, một mình vượt biển chạy về nước, bọn họ đương nhiên cũng sẽ lo lắng.
Cô đến bây giờ vẫn chưa gọi điện cho anh, chắc chắn là còn chưa biết chuyện Tư Gia Thành trở về.
Mà anh trai Tư Gia Thành – Trần Tuấn Tú hiện giờ đã ở tại thành phố Hà Dương.
Tư Gia Thành lắc đầu: “Anh ấy không biết.”