Chương 233:
Cuối cùng cũng vào đề rồi đây.
“Con cảm thấy đề nghị này cũng không tệ nhưng tỉ lệ thành công lại quá thấp. Trần Tuấn Tú là đại minh tinh hàng đầu trong vòng giải trí, lịch trình của anh ta chắc chắn đã được xếp kín rồi. Đừng nói là doanh nghiệp của chúng ta, cho dù là hợp đồng đại diện và tầm cỡ quốc tế anh ta cũng không rảnh mà nhận đâu.”
Hơn nữa dù là diễn viên, minh tinh bình thường cũng sẽ không đồng ý làm đại diện cho một nhãn hàng có ảnh hưởng tiêu cực. Bởi điều này sẽ dẫn tới người đó cũng gặp phải sự phản cảm của khán giả.
Càng đừng nói tới Trần Tuấn Tú.
Về điểm này, Nguyễn Lập Nguyên cũng hiểu rất rõ.
Chỉ có điều, theo như ông ta thấy thì tuy rằng nhà họ Nguyễn có lẽ không đủ tư cách khiến Trần Tuấn Tú tự hạ thấp thân phận tới làm người đại diện, nhưng nhà họ Tư thì có thể.
Nếu như Nguyễn Tri Hạ đi cầu xin người nhà họ Tư, để người bên đó gây áp lực cho Trần Tuấn Tú thì một diễn viên chỉ biết dựa vào đóng phim để kiếm cơm như hắn sao có thể chống lại được chứ?
Ông ta gõ bàn tính lách cách cả lên, trên mặt cũng lộ ra vẻ ăn chắc.
Nguyễn Lập Nguyên đi tới bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, vươn tay vỗ vai cô: “Chính bởi vì nhiệm vụ này giao cho người khác thì sẽ rất khó thành công nên ba mới quyết định giao nó cho con. Ba tin tưởng vào năng lực của con!”
“Việc này…” Nguyễn Tri Hạ tỏ ra khó xử: “Con chưa chắc đã có thể hoàn thành được nhiệm vụ này đâu ba. Dù sao thì…”
“Ầy, trước hết không nên nói những lời xui xẻo như vậy. Cho dù con không làm được thì chẳng phải vẫn còn Tư Mộ Hàn đó sao?” Lời phía sau Nguyễn Lập Nguyên cũng không nói rõ ra nữa.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt hiểu rõ, đáp lời: “Con sẽ cố gắng…”
Cố gắng mới lạ đấy.
Nguyễn Lập Nguyên phát hiện ra giá trị lợi dụng của cô nên mới tìm mọi cách để tận dụng cho hết đây mà.
Ông ta căn bản không nghĩ tới, cô vừa mới giúp ông ta “cầu xin” Tư Mộ Hàn giúp nhà họ Nguyễn vượt qua khó khăn bây giờ lại đến xin anh giúp đỡ tiếp sẽ khiến anh thấy phiền, từ đó làm quan hệ của hai người họ xấu đi.
Trong mắt ông ta chỉ có lợi ích của bản thân mà thôi.
Đi ra khỏi văn phòng của Nguyễn Lập Nguyên, Nguyễn Tri Hạ lại nhìn thấy Nguyễn Hương Thảo.
Nguyễn Hương Thảo hừ một tiếng, chen qua cô đi vào bên trong.
Trước khi Nguyễn Tri Hạ đi xa, cô nghe thấy giọng nói đầy bất mãn của Nguyễn Hương Thảo: “Việc này con cũng có thể làm được mà! Chẳng phải chỉ là tìm Trần Tuấn Tú tới làm người đại diện thôi sao, cứ trực tiếp đi tìm người bắt anh ta đến đây là được rồi còn gì…”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Nguyễn Hương Thảo đúng là đã ngu đến hết thuốc chữa rồi.
Cho dù Trần Tuấn Tú không phải là anh họ của Tư Mộ Hàn thì với thân phận trong giới giải trí đó, làm sao có thể dễ dàng bắt anh ta tới như vậy được chứ.
Giá trị bản thân của Trần Tuấn Tú cũng sắp sánh bằng cả tập đoàn nhà họ Nguyễn rồi đó.
…
Dạo gần đây Thẩm Lệ không nhận công việc mới, ở nhà nghỉ ngơi.
Nguyễn Tri Hạ tan ca, vừa ra khỏi công ty liền nhìn thấy xe của Thẩm Lệ.
Màu đỏ tươi cực kì chói mắt, hệt như tính cách của cô ấy vậy, nhiệt tình như lửa.
Nguyễn Tri Hạ quan sát ban phía một lượt, không phát hiện ra người nào khả nghi là paparazzi mới nhấc chân đi về phía xe của Thẩm Lệ.
Cô kéo cửa xe ngồi lên ghế phụ lái: “Sao cậu không gọi điện cho tớ trước chứ? Lái xe tới cổng công ty như vậy mà để đám paparazzi kia chụp được thì phải làm sao?”
Nhờ phúc của nhà họ Tư, bây giờ cô cũng đã trở thành người nổi tiếng một nửa rồi. Bôi nhọ tẩy trắng gì cũng có, hình tượng cũng không được tốt đẹp cho lắm. Nếu như bị chụp được cảnh cô và Thẩm Lệ ở cạnh nhau chắc chắn sẽ bị không ít tòa soạn cố ý giật tít đăng lên thành tin hot.
Sự nghiệp giải trí của Thẩm Lệ bây giờ chỉ vừa mới đi lên, sẽ gây ảnh hưởng xấu tới cho cô ấy.
Thẩm Lệ bỏ kính râm xuống, đôi mắt đỏ hoe dọa Nguyễn Tri Hạ giật nảy mình.