Chương 242:
Còn dạy dỗ thế nào, Nguyễn Tri Hạ không biết.
Cô chỉ biết chỉ cần mình ở trước mặt Tư Mộ Hàn, bản thân sẽ vô thức run sợ.
Nguyễn Tri Hạ không chút nghĩa khí chỉ vào Thẩm Lệ ngồi bên cạnh.
Thẩm Lệ cũng sợ Tư Mộ Hàn.
Cô ấy rụt cổ, nuốt nước miếng chỉ chỉ Cố Tri Dân ngồi bên cạnh: “Tôi biết đánh nhau, là do anh ta dạy.”
“Khụ khụ…”
Cố Tri Dân vừa uống một hớp rượu vang, kết quả ho sặc sụa.
“Không phải, tôi nói này Thẩm Tiểu Lệ, lúc tôi rời đi năm đó có để người lại chăm sóc cô, tôi cũng không cho cô học đánh nhau hay đại ca trường học gì…”
Anh ta còn chưa nói hết lời đã bị Thẩm Lệ trừng cho im bặt.
“A.”
Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ đứng dậy bước ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ nhạy bén phát hiện ra ý nghĩa đe dọa “về nhà tính sổ cô” trong lời nói.
Cô không muốn về nữa.
Nhưng cô lại không dám không về.
…
Tư Mộ Hàn lái xe phóng nhanh một đường về nhà.
Lúc đến cửa biệt thự, Nguyễn Tri Hạ vịn cửa xe đi xuống, ngồi xổm ven đường ói đến nỗi trời đất đảo lộn.
Tư Gia Thành nghe tiếng xe về lập tức chạy ra, khi thấy Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt cậu ta mới thả lỏng: “Chị Hạ Hạ, cuối cùng chị cũng về rồi, chị không biết lúc anh họ trở về không thấy chị vẻ mặt anh ấy đáng sợ thế nào đâu…”
Nguyễn Tri Hạ chậm rãi đứng dậy, uể oải nói: “Không đáng sợ anh ta cũng đủ hù chết cậu…”
Tiếng nói vừa dứt, cô ngẩng đầu đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn đứng sau lưng Tư Gia Thành.
Quả nhiên không thể nói xấu sau lưng người khác.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ, đưa đầu cũng bị chém mà rụt đầu cũng bị chém, chi bằng để đao kia kia chém sớm một tí.
Vì vậy, cô cùng với Tư Mộ Hàn quay người, đi đến phòng ngủ.
Thật ra trong lòng cô vẫn có chút nghi ngờ, tại sao cô đánh nhau ở bên ngoài lại khiến Tư Mộ Hàn tức giận như vậy?
Là do Tư Mộ Hàn nghĩ mình làm mất thể diện của anh ấy sao?
Tư Mộ Hàn vào phòng ngủ, cởi áo khoác trên người ra, xoay người nhìn Nguyễn Tri Hạ còn đang do dự ở cửa, lập tức lên tiếng gọi cô: “Qua đây.”
Nguyễn Tri Hạ lo sợ đi tới, Tư Mộ Hàn duỗi tay đè cô trên giường, sau đó anh nhanh chóng đưa tay tới.
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng muốn trốn, nhưng kết quả lại bị Tư Mộ Hàn thấp giọng kêu dừng: “Bôi thuốc, trốn cái gì mà trốn!”
Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới để ý, Tư Mộ Hàn một tay khác cầm một bình thuốc mỡ.
Hóa ra là để bôi thuốc cho cô.
Nguyễn Tri Hạ ngồi thẳng người, hơi rúc người về phía sau, lên tiếng nói: “Để tôi tự bôi thuốc.”
Tư Mộ Hàn đi đến trước mặt cô, ấn trán cô, thật đúng là không có chút nào nể tình nào, cô rất sợ anh không phân biệt nặng nhẹ.
“Ngồi cẩn thận.”
Tư Mộ Hàn hình như không có nghe thấy lời của cô, lạnh lùng liếc Nguyễn Tri Hạ một chút, cô liền không mở miệng nữa.
Ngón tay anh xoa thuốc cao, động tác xoa nhẹ chỗ phần trán bị sưng lên của cô, nhẹ nhàng chầm rãi xoa, có hơi đau chút nhưng cũng không dừng động tác.