*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 298:
Nguyễn Tri Hạ quay sang, cười rất gượng gạo: “Anh.”
Tư Gia Thành cũng gọi theo một tiếng: “Anh.”
“Bọn em vừa đến à?” Không chờ bọn họ trả lời, Trần Tuấn Tú lại liếc nhìn phía sau Nguyễn Tri Hạ: “Mộ Hàn lại không tới rồi.”
“Anh ấy… không được khỏe…” Vừa rồi còn mượn cớ rất trôi chảy ở trước mặt Tư Đình Phong, đến chỗ Trần Tuấn Tú thì Nguyễn Tri Hạ tự nhiên cảm thấy lý do này có chút sứt sẹo.
Trần Tuấn Tú lộ vẻ hiểu rõ, nói sang chuyện khác nói: “Anh dẫn bọn em đi một vòng.”
Dáng vẻ của Trần Tuấn Tú tất nhiên không tệ, nhưng điểm hấp dẫn nhất trên người anh ta là khí chất ôn hòa như ngọc.
Mà Tư Mộ Hàn và Trần Tuấn Tú tuyệt đối là hai loại người trái ngược. Trên người Tư Mộ Hàn luôn có vẻ thâm trầm, nhưng nếu có người chỉ liếc mắt nhìn qua thì nhất định sẽ bị vẻ mặt của anh thu hút trước.
“Mắt chị làm sao thế?” Tư Gia Thành nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Không phải mắt chị bị hỏng đấy chứ?”
Nguyễn Tri Hạ trừng mắt nhìn cậu ta: “Có mắt cậu mới hỏng đấy!”
Cô nói xong lại cảm thấy mình tranh luận với một đứa trẻ ranh như Tư Gia Thành về chuyện này thì có vẻ rất mất mặt, cô hừ một tiếng rồi bước nhanh về phía trước.
Tư Gia Thành đi theo sau, thì thào nói với cô: “Mắt tôi có thể thật sự hỏng rồi. Tôi thường cảm thấy anh họ còn đẹp hơn anh tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy anh tôi khá hơn một chút.”
Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười.
Nhưng trong lòng cô cũng có chút xúc động.
Trần Tuấn Tú vào giới giải trí sớm nên thời gian ở chung với Tư Gia Thành cũng không nhiều. Mà khi còn bé, cậu ta và Tư Mộ Hàn lại từng sống với nhau nên cậu ta và anh có thể thân thiết hơn.
Có đôi khi huyết thống cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất để so sánh có thân thiết hay không.
…
Có rất nhiều người tới bữa tiệc nhưng phần lớn là nhân vật có máu mặt trong thành phố Hà Dương.
Nguyễn Tri Hạ theo Tư Đình Phong đi dạo một vòng, cười đến khóe miệng cũng sắp cứng đờ, chân dường như sắp bị rút gân rồi.
Thật may là Tư Đình Phong nhìn thấy ai đó nên tạm thời rời khỏi phòng tiệc, cũng không bảo Nguyễn Tri Hạ đi theo nữa.
Không biết Tư Gia Thành chạy tới chỗ nào chơi, Nguyễn Tri Hạ nhìn một lượt không thấy người quen nào khác nên tìm một góc ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chỗ cô ngồi trong góc khuất nên không khiến cho người khác chú ý lắm. Chỉ một lát sau lại có hai người phụ nữ cầm ly rượu đi tới và ngồi xuống cách đó không xa.
Tiếng nói chuyện của bọn họ vọng vào trong tai Nguyễn Tri Hạ rất rõ ràng.
“Không phải nói cô con gái thứ ba của nhà họ Tư vừa xấu lại vừa ngu ngốc sao? Tôi nhìn qua thấy không giống lắm!”
“Ai cũng biết hôm nay nhà họ Tư tổ chức bữa tiệc này là để giới thiệu mợ chủ mới cho mọi người biết. Nhà họ Tư đúng là sĩ diện, chắc chắn đã đi chỗ khác tìm một người phụ nữ tới góp cho đủ số…”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Cô xem cô ta mặc thế kia thì có khác nào một cô tiếp rượu trong KTV đâu…”
Chương 299:
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu liếc nhìn cái váy đỏ cổ chữ V trên người mình.
Không lộ ngực cũng chẳng lộ lưng, chỉ lộ có một đoạn cánh tay thôi, váy dài còn che khuất đầu gối thì giống với những cô tiếp rượu trong KTV ở chỗ nào hả?
Hơn nữa, trong KTV bây giờ có cô tiếp rượu sao?
Như vậy còn chưa hết, Nguyễn Tri Hạ nghe hai người bên cạnh kia bắt đầu bàn luận về cô.
“Tôi thấy bộ ngực của cô ta cũng là giả!”
“Chắc chắn là giả rồi. Cô đã thấy người phụ nữ nào có thắt lưng nhỏ mà ngực lại lớn như vậy chưa?”
“Không phải những ngôi sao kia là vậy à?”
“Bây giờ các ngôi sao làm phẫu thuật thẩm mỹ còn ít à? Đợi lát nữa nhìn thấy cô ta, chúng ta giả vờ chạm vào ngực của cô ta, cô xem phản ứng cô ta thì sẽ biết đồ thật hay không thôi…”
Phụt… Ủng hộ chúng tôi truy cập vào truyen3.one để đọc truyện nhé
Nguyễn Tri Hạ đang uống nước đã không nhịn được mà phun ra.
Hai người phụ nữ này có vấn đề à?
Cho dù cô có phẫu thuật thẩm mỹ, chẳng lẽ là cắt thịt trên người bọn họ hay tiêu tiền của bọn họ sao?
Nguyễn Tri Hạ đặt mạnh cốc nước trong tay lên trên bàn nhỏ trước mặt. Bởi vì mặt bàn là thủy tinh nên lập tức phát ra một tiếng “trong trẻo”.
Tiếng động này làm cho hai người phụ nữ kia chú ý.
Thấy bọn họ nhìn lại, Nguyễn Tri Hạ đứng dậy và đi về phía hai người.
Sau khi hai người phụ nữ thấy rõ là Nguyễn Tri Hạ thì vẻ mặt đều hoảng hốt, sau đó lại giả vờ bình tĩnh lên tiếng gọi cô: “Mợ chủ Tư.”
“Hai cô đang nói chuyện gì vậy? Tôi cũng muốn tham gia cùng, không biết các cô có ý kiến gì không?”
Nguyễn Tri Hạ trực tiếp đi tới và ngồi giữa hai người phụ nữ, đầu ngẩng cao ưỡn ngực, tay đè ở trên váy, hai chân dài thẳng bắt chéo lên nhau tạo thành một tư thế ngồi tiêu chuẩn xinh đẹp lại vô cùng thục nữ.
Khi học đại học, cô từng học qua khóa lễ nghi, nếu không cô tới bữa tiệc này nhất định sẽ luống cuống.
Hai người phụ nữ lộ vẻ lúng túng, trong lòng biết Nguyễn Tri Hạ đã nghe được những lời bọn họ vừa nói.
Khi bàn luận sau lưng người khác mà bị bắt tại trận, người còn chút tự trọng đều sẽ cảm thấy rất lúng túng.
“Mợ chủ Tư đùa gì vậy? Cô bằng lòng nói chuyện với chúng tôi, chúng tôi đương nhiên mong còn chẳng được đấy.” Một người phụ nữ trong đó vội vàng nói lấy lòng.
Một người phụ nữ khác không chịu thua kém: “Đúng vậy, làn da của mợ chủ Tư đẹp thật, cô chăm sóc thế nào vậy?”
Cô ta thật sự hâm mộ khi nhìn thấy làn da trắng mịn của Nguyễn Tri Hạ.
“Chăm sóc?” Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn cô ta, đôi mắt mèo trợn tròn lộ vẻ kinh ngạc: “Tôi chưa bao giờ chăm sóc cả, sinh ra đã vậy rồi.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong còn lộ vẻ kỳ lạ ghé sát lại gần mặt người phụ nữ kia nhìn, sau đó tò mò nói: “Da cô cũng đẹp quá, sinh ra đã vậy rồi sao?”
Người phụ nữ kia vô cùng đắc ý: “Đó là chuyện đương nhiên.”
“Ồ? Vậy tôi chọc một chút sẽ không có vấn đề gì chứ?” Nguyễn Tri Hạ lộ vẻ nóng lòng muốn thử.
Trong học viện sân khấu điện ảnh không thiếu nhất chính là những người đẹp tự nhiên, nhưng vừa nhìn cũng có thể nhận thấy được gương mặt này từng động qua dao kéo.
Người phụ nữ kia nghe vậy liền biến sắc: “Chuyện này… cằm tôi… vừa bị va chạm nên mợ chủ Tư nhẹ tay một chút…”
Nguyễn Tri Hạ cười: “Được.”
Nụ cười này của cô làm cho người phụ nữ kia thấy lông tóc toàn thân dựng đứng.