Chương 408:
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, cô đi về chỗ làm việc, tâm trạng của cô có chút không được tập trung.
Tư Mộ Hàn vẫn không gọi điện thoại lại cho cô.
Lúc tan làm, Nguyễn Tri Hạ gặp Trần Tuấn Tú.
Nếu như phía sau hai lần lên chủ đề nóng, quả thật là kết quả do Trần Tuấn Tú tự biên tự diễn…
Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến điều này liền giận không có chỗ phát tiết.
Cô vô tội bị kéo xuống nước, xuất hiện trên chủ đề nóng, mỗi ngày bị người ta bàn tán, cuối cùng vẫn là Tư Mộ Hàn thu dọn cục diện.
Cứ như thế, mục đích của Trần Tuấn Tú trở nên rất rõ ràng.
Anh ta muốn đối phó với Tư Mộ Hàn.
Dùng cô để đối phó Tư Mộ Hàn.
Trần Tuấn Tú từ phía đối diện đi tới, bên cạnh anh ta không có trợ lý, không có người đại diện.
Nguyễn Tri Hạ đi lên phía trước, ngăn cản đường đi của anh ta: “Anh cả, khoảng thời gian gần đây, anh rất bận à?”
Trần Tuấn Tú thấy ánh mắt không có ý tốt của cô, vẻ mặt anh ta hơi ngưng lại, cười nói: “Khá tốt.”
Nguyễn Tri Hạ cẩn thận quan sát Trần Tuấn Tú, không nhận ra anh ta có vẻ mặt khác thường nào, quả thật là vẫn kín kẽ như thường.
Nguyễn Tri Hạ vẫn duy trì nụ cười trên môi: “Nghe nói lần trước anh lên vùng cao làm từ thiện, tất cả mọi người đều không liên lạc được nên rất lo lắng cho anh.”
Trần Tuấn Tú vẫn không thay đổi sắc mặt: “Ừ, đã khiến mọi người lo lắng rồi.”
Nguyễn Tri Hạ mím môi, nhất thời không biết nói gì.
Biểu hiện của Trần Tuấn Tú không hề có một chút sơ hở.
Nguyễn Tri Hạ cũng hoài nghi phải chăng mình suy nghĩ nhiều cho nên nghi thần nghi quỷ.
Nhưng trực giác con người cũng không phải là thứ vô căn cứ.
Cô tin rằng Tư Mộ Hàn không thể nào không điều tra ra được thứ gì, cũng tin vào phán đoán của mình.
Nếu như hết thảy những thứ này thật sự là do một tay Trần Tuấn Tú dàn dựng nên thì anh ta là một con người đáng sợ.
Trần Tuấn Tú thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn quan sát mình thì khẽ nói: “Tri Hạ, hôm nay cô hỏi hơi nhiều đó.”
Vẻ mặt của Nguyễn Tri Hạ thoáng đanh lại, nói: “Có thể là do gần đây Tư Mộ Hàn quá bận rộn, ngay cả thời gian trò chuyện cùng tôi anh ấy cũng không có, hôm nay gặp được anh cả, không nhịn được nên muốn nói chuyện với anh nhiều một chút.”
Nguyễn Tri Hạ nói nửa thật nửa giả và cũng có ý dò xét.
Trần Tuấn Tú gật đầu, giọng điệu ân cần: “Tập đoàn của một gia tộc lớn như nhà họ Tư đều nằm trong tay một mình nó, sau này nó sẽ càng bận rộn hơn.”
Nguyễn Tri Hạ đáp trả bằng một nụ cười, cảm thấy cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Biểu hiện của Trần Tuấn Tú vẫn bình thường như vậy, hoàn toàn không có kẽ hở nào để tấn công.
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ có lòng nghi ngờ, nhưng cũng không có chứng cớ.
Rời khỏi tập đoàn truyền thông Thịnh Đỉnh, Nguyễn Tri Hạ mới chợt nhớ ra Trần Tuấn Tú từ đầu tới cuối vẫn không hỏi câu nào liên quan tới chuyện hashtag.
Gần đây cô lại cùng với Trần Tuấn Tú trở thành đối tượng được tìm kiếm nhiều nhất trên mạng, Trần Tuấn Tú chắc đã biết chuyện này.
Cũng không phải là cô cảm thấy Trần Tuấn Tú nhất định phải quan tâm nhiều hơn cô, mà dựa theo tính cách của Trần Tuấn Tú, nhất định phải lo lắng hỏi vài câu mới đúng.
Nhưng anh ta vẫn không hỏi.
Là bởi vì mấy câu hỏi của cô khiến anh ta lo lắng nên mãi mê nghĩ cách đối phó cô, vì thế ngay cả chuyện hashtag cũng chột dạ không dám nhắc đến chăng?