“Đã quay về thành phố Hà Dương, sao không về nhà?” Nguyễn Lập Nguyên giống như mất trí nhớ, hoàn toàn không nhắc tới chuyện đã đăng báo cắt đứt quan hệ bố con với Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cũng không tính sẽ để cho Nguyễn Lập Nguyên lừa dối thêm nữa, cô nhắc nhở ông ta: “Nếu ngài Nguyễn đã quên thì để tôi nhắc cho ngài nhớ, chúng ta đã cắt đứt quan hệ bố con rồi.”
Nguyễn Lập Nguyên hoàn toàn không để ý tới lời Nguyễn Tri Hạ nói: “Nếu như con bằng lòng trở lại nhà họ Nguyễn, bố cũng sẵn lòng bỏ qua chuyện cũ của con.”
Nguyễn Tri Hạ nghe được lại muốn phì cười.
“Tôi làm chuyện gì có lỗi với ngài mà ngài bảo bỏ qua chuyện cũ của tôi?”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cả đời mình cũng không hiểu nổi trong đầu người nhà họ Nguyễn đang suy nghĩ điều gì.
Rõ ràng vẫn luôn là cô bị lợi dụng, vẫn luôn là cô bị vứt bỏ.
Nhưng đến trong miệng người nhà họ Nguyễn lại biến thành cô làm chuyện có lỗi với bọn họ.
Bây giờ bọn họ khoan hồng độ lượng muốn tha thứ cô, đồng thời cho phép cô quay về nhà họ Nguyễn.
Giọng nói của Nguyễn Lập Nguyên chợt lạnh: “Con làm chuyện gì, trong lòng con biết rõ.
Bất kể nói thế nào, nhà họ Nguyễn cũng có công ơn nuôi dưỡng con, bây giờ là lúc con nên báo ơn.”
“Ngài Nguyễn, ngài có thời gian vẫn nên đi tới bệnh viện khám não đi, cố gắng kiểm tra cẩn thận một chút, xem có phải đầu óc có vấn đề không.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền cúp máy.
Cô rót cho mình một cốc nước lớn và uống cạn, thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống sofa.
Trong nhà không có gì để nấu ăn, cô quyết định ra ngoài mua ít đồ.
Nguyễn Tri Hạ lái xe đi tới siêu thị gần đó, lúc trở lại mới phát hiện ra một chiếc xe hơi sang trọng đỗ ở cửa của khu căn hộ.
Nói là xe hơi sang trọng nhưng kém hơn xe của Tư Mộ Hàn, chỉ là so sánh với khu này thì có vẻ không thích hợp.
Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên tiếng báo có tin nhắn mới.
Nguyễn Tri Hạ lấy điện thoại ra xem, phát hiện là Thẩm Sơ Hoàng gửi tin nhắn đến.
Ra chương nhanh nhất tại ++ TRÙMT RUYỆN.
M E ++
“Lên xe, anh có đồ cho em.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn tin nhắn xong thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn chiếc siêu xe kia và bước nhanh tới, mở cửa xe nhìn.
Người đàn ông ngồi hút thuốc lá ở trong xe không đúng với thường ngày này là Thẩm Sơ HSo?
“Anh tới đây làm gì?” Nguyễn Tri Hạ nhíu mày nhìn anh ta.
Thẩm Sơ Hoàng bóp tắt điếu thuốc lá trong tay: “Anh tìm em có việc.”
Trong xe nồng nặc mùi thuốc lá làm cho Nguyễn Tri Hạ hơi khó chịu, cô giơ tay phẩy phẩy ở trước mũi, nửa tin nửa ngờ nhìn anh ta.
Lúc này cô mới chú ý thấy hôm nay trông Thẩm Sơ Hoàng có gì đó không đúng.
Trong gạt tàn đã đầy mẩu thuốc lá, thoạt nhìn anh ta cũng có chút tiều tụy.
Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Em quan tâm tới anh sao?” Thẩm Sơ Hoàng quay đầu nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ xoay người muốn đi, Thẩm Sơ Hoàng gọi cô lại: “Tri Hạ, anh có cái này cho em.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu, Thẩm Sơ Hoàng nói: “Là thứ em muốn.”
Lúc này cô mới quay lại nói: “Tìm quán cà phê ngồi nói chuyện chứ?”
“Ở trong xe này đi.” Thẩm Sơ Hoàng hạ cửa sổ xe xuống.
Lúc này đã chạng vạng tối, gió thổi qua có hơi lạnh.
Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống bên cạnh Thẩm Sơ Hoàng.
Không biết Thẩm Sơ Hoàng rút từ đâu đó ra một túi tài liệu và đưa cho cô: “Em tự xem đi.”
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn anh ta và nhận lấy túi tài liệu mở ra, lấy đồ bên trong ra.
Là một bản kết quả xét nghiệm so sánh ADN..