Nguyễn Tri Hạ không biết, lúc Trần Minh Hoàn gặp tai nạn giao thông, ông đang trên đường đi đến chỗ hẹn với Tư Mộ Hàn, cho nên vào lúc này, cô chỉ nghĩ đó là một vụ tai nạn bình thường.
Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ nói: “Thời Dũng, anh đi cùng bọn họ đến nước M, có lẽ ba của Tư Mộ Hàn sẽ cùng Tiểu Thành sang đó, tôi ở lại thành phố Hà Dương cũng không có vấn đề gì, ngược lại một mình Tư Mộ Hàn ở nước ngoài sẽ có rất nhiều bất tiện.”
Thật ra Thời Dũng cũng muốn đi theo Tư Mộ Hàn sang nước M, bây giờ nghe Nguyễn Tri Hạ nói như thế, anh ta không còn lo lắng gì nữa.
Trong ngày hôm đó, anh ta và mấy người Tư Đình Phong bay sang nước M.
Bởi vì Trần Minh Hoàn là họa sỹ có tiếng, cho nên chuyện ông gặp tai nạn giao thông, ít nhiều sẽ gây nên ảnh hưởng đến công chúng, vì thế cảnh sát nhanh chóng đưa ra giấy xác nhận tai nạn giao thông.
Vụ tai nạn giao thông được xác định là chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi có giấy xác nhận tai nạn giao thông, bọn họ liền chuẩn bị tang lễ cho Trần Minh Hoàn.
Lúc đoàn người Tư Đình Phong đến nước M, chuyện của Trần Minh Hoàn không cần Tư Mộ Hàn đến xử lý nữa.
Cuối cùng, anh cũng được rảnh rỗi.
Trước khi tang lễ bắt đầu, Thời Dũng từ bên ngoài trở về.
Tư Mộ Hàn mặc một bộ quần áo màu đen, anh ngồi trên sofa, dáng vẻ trầm tư.
Thời Dũng đi đến, cung kính gọi một tiếng: “Cậu chủ.” Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào
Tư Mộ Hàn không nhìn anh ta, chỉ hỏi: “Kết quả điều tra thế nào?”
Thời Dũng nói: “Kết quả mà tôi điều tra được, giống với kết luận của cảnh sát, nhìn bề ngoài, đây dường như chỉ là một vụ tai nạn giao thông bình thường.”
Đến cả Tư Hạ còn bị đánh tráo bắt đi một cách xuất quỷ nhập thần, Tư Mộ Hàn có lý do để nghi ngờ vụ tai nạn giao thông của Trần Minh Hoàn không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Cốc cốc!
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó giọng nói của người giúp việc vang lên: “Cậu Tư, mọi người chuẩn bị xuất phát đến nhà tang lễ rồi.”
Tư Mộ Hàn nghe thấy thế, anh từ trên ghế sofa đứng lên, chỉnh lại áo sơ mi màu đen của mình, nói với Thời Dũng: “Đi thôi.”
Lúc anh đến nhà tang lễ, toàn bộ người nhà họ Trần đều đã có mặt đông đủ.
Trần Tuấn Tú và Tư Liên đứng ở phía trước, đón tiếp người đến phúng viếng.
Trong một tuần lễ ngắn ngủi, Tư Liên đã gầy đi rất nhiều, cho dù có trang điểm cẩn thận cũng không thể che giấu được hết vẻ già nua trên mặt bà ấy, dáng vẻ tiều tụy, gầy gò.
Tư Mộ Hàn gật đầu, trầm giọng nói: “Cô nén bi thương.”
Tư Liên không nói gì, bà ấy chỉ hơi gật đầu, dáng vẻ này của bà ấy càng thêm u buồn.
Tư Mộ Hàn nhíu mày, liếc thoáng qua bà ấy, sau đó đi vào trong.
Đi vào bên trong, anh nhìn thấy Tư Gia Thành đang quỳ trên mặt đất.
Tuy những năm gần đây, Tư Gia Thành vẫn luôn bị bỏ mặc không quan tâm, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thân, năm nay cậu đã mười lăm tuổi, đã hiểu cái chết đại biểu cho cái gì.
Cậu đã vĩnh viễn mất đi ba.
Tư Mộ Hàn ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa khăn giấy cho cậu ta.
Tư Gia Thành ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu sưng lên, cái mũi đỏ hồng, khàn giọng gọi: “Anh họ.”
Chỉ một tiếng gọi như thế, nước mắt Tư Gia Thành liền rơi xuống.
Cho dù Tư Gia Thành có quật cường, mím chặt môi, nhưng vẫn có thể nghe được những tiếng nức nở từ trong cổ họng cậu phát ra.
“Ừ.” Tư Mộ Hàn lên tiếng, đặt khăn giấy vào trong lòng bàn tay của cậu..