Hai người đàn ông dáng vẻ như vệ sỹ từ trong xe bước xuống, một trong hai người đi ra phía sau mở cửa sau ra.
Giây tiếp theo, gương mặt quen thuộc của Trần Tuấn Tú xuất hiện.
Trần Tuấn Tú bước xuống xe, chỉnh lại bộ vest trên người mình, nhướng mi cười: “Chi.”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày lại không lên tiếng.
“Tôi tìm em có chút việc, em phải đi với tôi một chuyến.” Trần Tuấn Tú đi đến trước mặt cô, nụ cười trên gương mặt vẫn không thay đổi.
Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng mà, khi cô vẫn chưa kịp phản ứng thì hai vệ sỹ từ phía sau Trần Tuấn Tú đã tiến bước lên, mỗi người một bên giữ tay cô lại, rồi xách cô lên đưa vào xe.
Nguyễn Tri Hạ hét lên: “Các người làm gì! Cứu tôi với!”
Sau khi nhét cô vào xe, vệ sỹ còn dùng dây trói cô lại, có vẻ như đã có chuẩn bị từ trước đó.
Toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh, đến nỗi người đi đường không hề phát hiện ra sự việc.
Trần Tuấn Tú cũng liền đi theo lên xe.
Hai người vệ sỹ ngồi phía trước ở vị trí cầm lái và vị trí bên cạnh.
Sau khi mọi người lên xe, vệ sỹ liền khởi động và cho xe chạy đi.
Trên đường đi, cô vẫn không ngừng kêu cầu cứu, nhưng vì cô đang ngồi trong ô tô, nên tiếng hét của cô không hề lọt ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Trần Tuấn Tú, lạnh lùng lên tiếng: “Trần Tuấn Tú, anh bắt tôi để làm gì? Tôi có đắc tội với anh sao? Hay là anh muốn bắt tôi để giao cho Nguyễn Hương Thảo trả thù tôi?”
“Em nói Hương Thảo hả? Chuyện phụ nữ các em thì tôi xía vô làm gì? Đừng nghĩ tôi rảnh rỗi như vậy.” Trần Tuấn Tú vẫn giữ nụ cười với vẻ mặt ôn hòa, anh vừa nói, vừa đưa tay sờ mặt của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ liền xoay đầu qua một bên để tránh tay anh: “Đừng đụng vào tôi!”
“Được, tôi không đụng em.” Trần Tuấn Tú rút tay về, nụ cười trên mặt có phần nhạt: “Muốn gặp con gái của em không?”
Nguyễn Tri Hạ liền quay đầu, nụ cười trên mặt Trần Tuấn đã gần như biến mất: “Vậy thì ngoan ngoãn ngồi yên đó.”
Tư Mộ Hàn lên mạng lướt coi chút tin tức.
Đặc biệt là mấy tấm hình chụp lén của Nguyễn Tri Hạ và người đàn ông đó, Tư Mộ Hàn đã xem đi xem lại mấy lần.
Thời Dũng cũng vừa mới đọc được tin này, anh gõ cửa phòng bước vào nhưng không biết dùng cách gì để nói cho Tư Mộ Hàn biết chuyện này, nhưng khi anh vào phòng thì phát hiện Tư Mộ Hàn cũng đang đọc tin này.
Thời Dũng lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, vừa đúng lúc anh chuẩn bị lên tiếng thì đã nghe Tư Mộ Hàn lên tiếng hỏi: “Người đàn ông này là ai?”
“Người này là Lưu Chiến Hằng, 28 tuổi, nghe nói là bác sỹ từ nước ngoài về, vừa nhận việc ở đại đội hình sự, là chuyên gia tâm lý phạm tội học…” Lúc Thời Dũng đọc được tin này liền đã cho người đi điều tra lý lịch của người đàn ông trong hình.
Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ im lặng xoay qua nhìn Thời Dũng.
Ánh mắt của anh hiện rõ ý: chỉ điều tra được như vậy thôi sao.
Thời Dũng hổ thẹn cúi đầu: “Tạm thời chỉ có vậy, chưa điều tra được gì thêm.”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn có phần hơi trầm xuống: “Gia thế, quan hệ xã hội, tất cả đều không điều tra được gì sao?”
“Dạ Không, người này giống như từ không trung bất chợt xuất hiện, cũng có thể là vì nguyên do nghề nghiệp của anh ta nên mọi thông tin đều bị giữ bí mật.” Thời Dũng tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng thật chất trong lòng cậu ta biết rõ: người mà nhà họ Tư điều tra không ra thông tin, chắc chắn không phải là người bình thường.
Tư Mộ Hàn liếc mắt nhìn qua điện thoại.
Tính từ lúc anh cúp điện thoại của Nguyễn Tri Hạ đến giờ thì cũng đã gần một tiếng đồng hồ, Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa đến.
“Cậu ra ngoài trước đi.” Tư Mộ Hàn lên tiếng nói Thời Dũng..