Tư Cẩm Vân đưa mắt nhìn Thời Dũng: “Đi nghe điện thoại đi.”
Thời Dũng không nhúc nhích, anh ta là người của Tư Mộ Hàn, đương nhiên sẽ không nghe lời Tư Cẩm Vân nói.
“Anh… được lắm!” Tư Cẩm Vân bị Thời Dũng làm cho tức giận đến hồ đồ, buộc lòng phải đi nghe điện thoại.
Tư Cẩm Vân nhận điện thoại: “Đây là nhà họ Tư, tìm ai?”
Trong điện thoại phát ra giọng nói của Tư Đình Phong: “Cẩm Vân, là ba, là ba, mau cứu ba…”.
ngôn tình tổng tài
Tư Cẩm Vân biến sắc, sợ hãi kêu lên: “Ba? Là ba thật sao?”
Cô nói xong, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Mộ Hàn, là ba gọi điện tới.”
“Ồ.” Tư Mộ Hàn đi tới, ngồi xuống ghế sofa đối diện cô.
Tư Cẩm Vân tưởng rằng Tư Mộ Hàn muốn nghe Tư Đình Phong nói, nên mở loa ngoài.
Giọng nói của Tư Đình Phong phát ra trong điện thoại, vô cùng hoảng loạn: “Cẩm Vân, ba bị bắt cóc, bọn chúng muốn 900 tỷ, chỉ cần 900 tỷ là có thể thả ba… Con giúp ba chuẩn bị tiền…”
Tư Đình Phong còn chưa nói dứt lời, điện thoại đã bị người khác giật lấy, giọng nói của người đó kỳ quái mà khàn khàn, rõ ràng, bọn bắt cóc đã dùng máy thay đổi giọng nói: “Trong vòng 24 tiếng, không thấy được 900 tỷ thì chờ nhặt xác ông ta đi! Nhớ kỹ, không được báo cảnh sát.”
Tư Cẩm Vân vội vàng nói: “Được được được, 900 tỷ, chắc chắc tôi sẽ chuẩn bị 900 tỷ, anh đừng… tít!”
Cô còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cúp.
“Ba thật sự bị bắt cóc? Nếu như không phải chị vừa mới quay về, vừa mới nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, em sẽ không định nói cho chị biết đúng không? Cũng không có ý định cứu ba, đúng không?”
Giọng nói của Tư Cẩm Vân rất kích động: “Tư Mộ Hàn, sao em lại máu lạnh như vậy, cho dù em và ông ấy có bao nhiêu ân oán, ông ấy cũng là cha ruột của chúng ta!”
Trước chỉ trích của Tư Cẩm Vân, vẻ mặt của Tư Mộ Hàn vẫn không thay đổi.
Anh nhìn Tư Cẩm Vân, quay sang nói với Thời Dũng: “Chưa nghe thấy sao? Chị ấy cần 900 tỷ đi cứu ba chị ấy, còn không mau đi chuẩn bị.”
“Vâng.” Thời Dũng đáp lại rồi đi ra ngoài.
“Mộ Hàn, em… Vừa rồi chị chỉ quá lo lắng cho ba.” Tư Cẩm Vân không ngờ Tư Mộ Hàn lại thẳng thắng đồng ý cho cô 900 tỷ như vậy.
Tư Mộ Hàn chỉ nhếch môi, ý vị không rõ, cũng không nói câu gì.
Lúc này, Tư Gia Thành đeo cặp sách từ ngoài đi vào.
Học kỳ này, Tư Gia Thành học trường nội trú, quản lý quân sự hóa, là một trường học rất nghiêm khắc, trong trường còn phải nộp điện thoại di động, đến hôm nay nghỉ, cậu ta mới xem tin tức.
“Anh họ, chị họ!”
Tư Gia Thành vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Tư Cẩm Vân và Tư Mộ Hàn: “Em thấy tin tức nói cậu bị bắt cóc? Anh còn tìm được chị Khương Nhung rồi!”
Tư Cẩm Vân nghe Tư Gia Thành nhắc tới “Khương Nhung” thì quay đầu hỏi Tư Mộ Hàn: “Khương Nhung là ai?”
Tư Mộ Hàn đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Tư Gia Thành: “Cậu đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Anh họ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trước kia cũng thường thấy Nguyễn Tri Hạ trên tin tức, cho nên trong tiềm thức của Tư Gia Thành, cậu ta nghĩ tin tức trên đó đa phần đều là giả.
Tư Mộ Hàn đưa kết quả chẩn đoán bệnh của Tư Liên cho Tư Gia Thành: “Xem cái này trước đã.”
Tư Gia Thành cầm lấy, thấy trên đó viết tên Tư Liên thì sửng sốt một lúc mới xem tiếp.
Sau khi nhìn thấy phần sau, cậu ta hoàn toàn trầm mặc.
Tư Mộ Hàn cũng không nói gì an ủi cậu ta, chỉ dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói cho cậu ta biết: “Cô quá yêu dượng, gần đây trạng thái tinh thần của cô không được tốt lắm, mãi đến khi có người giúp việc phát hiện cô tự sát không thành, mọi người mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, sai người đưa cô đi bệnh viện.”.