Cô không có bạn ư?
Lưu Chiến Hằng mặt không đổi sắc, dường như hoàn toàn không bất ngờ với việc cô hỏi như vậy: “Lúc trước chúng ta không có ở cạnh nhau, bạn của cô, tôi cũng không biết rõ lắm.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy quan hệ giữa cô với Lưu Chiến Hằng cũng không thân thiết như vậy.
Nghe anh ta nói thế, cô không nghi ngờ gì.
Lưu Chiến Hằng nói cho cô biết, cô ở nước ngoài gặp chuyện không may.
Lúc bác sĩ báo tin để Lưu Chiến Hằng đến, Lưu Chiến Hằng cũng chỉ nhìn thấy một mình cô.
Mà điện thoại của Nguyễn Tri Hạ cũng bị ném đi, hơn nữa những tài khoản mạng xã hội khác, cô cũng không nhớ nổi số tài khoản và mật khẩu.
Nghĩ vậy, tâm trạng Nguyễn Tri Hạ lại tệ hơn.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, thuận theo tự nhiên là được.” Lưu Chiến Hằng vỗ vỗ vai cô: “Đói bụng không? Tôi dẫn cô ra ngoài ăn cơm.”
“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, cười với anh ta.
Cô có thể cảm nhận được, tình cảm giữa mình và Lưu Chiến Hằng không sâu đậm, nhưng Lưu Chiến Hằng là thật lòng muốn chăm sóc tốt cho cô.
Tình trạng của cô bây giờ, không thể nào sống chung với Lưu Chiến Hằng như một cặp tình nhân bình thường được, chỉ có thể từ bạn bè tiến tới.
Đây là chuyện mà trước khi xuất viện, cô đã thỏa thuận với Lưu Chiến Hằng.
…
Lưu Chiến Hằng lái xe đưa cô đến một nhà hàng chay cách đó không xa.
Nguyễn Tri Hạ hôn mê ba năm, dạ dày rất yếu, các chức năng khác trong cơ thể cũng đang ở giai đoạn hồi phục.
Cô cũng không thèm ăn lắm, nên cố gắng ăn chút đồ chay.
Sau khi ngồi xuống, Lưu Chiến Hằng nói với cô: “Nhà hàng này lúc trước tôi từng đến ăn thử, mùi vị không tệ, chắc cô sẽ thích.”
Anh ta nói xong, liền đưa menu cho cô: “Cô gọi món trước đi, tôi đi toilet một chút.”
“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ cầm menu nhìn.
Có rất nhiều món, Nguyễn Tri Hạ cũng không phải rất muốn ăn, liền chậm rãi mà xem.
Hơn nữa, cô cảm thấy đồ ăn ở đây hơi đắt…
Lúc này, có một đám người từ bên ngoài nhà hàng bước vào.
“Ngồi trong phòng bao hay ngoài sảnh lớn?”
“Sảnh lớn đi, trong phòng bao hơi khó chịu…”.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“Dù sao bây giờ cũng không đông lắm, ngồi ở sảnh lớn cũng được.”
Đám người đó vừa nói chuyện vừa đi đến bàn ăn bên cạnh Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống.
Nguyễn Tri Hạ lơ đãng quay sang nhìn bàn bên cạnh đó, vừa vặn chạm phải ánh mắt của một người đàn ông.
Người đàn ông nhìn rất trẻ, làn da trắng nõn, mặt mũi anh tuấn, chính là kiểu đàn ông nói năng ngon ngọt khiến phụ nữ yêu thích kia.
Quần áo mặc trên người tuy đơn giản, nhưng chất vải thượng hạng, vừa nhìn đã biết là cậu ấm nhà giàu.
Đang lúc người đàn ông đối mắt với cô, đột nhiên trừng lớn hai mắt, giơ tay chỉ về phía cô, hơn nửa ngày không nói được tiếng nào, liền đứng dậy lao về phía cô.
Bởi vì quá kích động, lúc anh ta đứng dậy làm bàn ăn suýt nữa ngã lăn, chân bàn cọ xát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
“Hạ… Hạ… Sao em lại ở đây?” Cố Tri Dân lắp bắp một hồi, cuối cùng mới kêu tên cô ra: “Nguyễn Tri Hạ, sao em lại ở đây! Em quay về Thành phố Hà Dương hồi nào?”
Một tuần trước, mẹ Cố Tri Dân nói vừa phát hiện ra một nhà hàng chay ăn rất ngon, muốn dẫn anh ta đến ăn..