Dáng vẻ của Thẩm Lệ, khiến Nguyễn Tri Hạ bất dáng tin tưởng Thẩm Lệ trước đây và cô nhất định là bạn rất tốt.
Cô cho rằng Thẩm Lệ sẽ nói những chuyện trước đây với cô, kết quả Thẩm Lệ không có.
Thẩm Lệ chỉ hỏi những chuyện gần đây của cô.
Thực ra cô tỉnh lại cũng chưa bao lâu, ngoài Lưu Chiến Hằng, cô chỉ quen Cố Tri Dân và Thẩm Lệ, cũng không có lời gì hay để nói.
Thẩm Lệ cho cô cảm giác rất thân thiết.
Nói chuyện câu được câu chăng, rất nhau liền đến trưa.
Nhìn bọn họ không có ý muốn rời đi, Nguyễn Tri Hạ lên tiếng: “Các người ở đây ăn cơm đi.
”
Thẩm Lệ liền đáp lời: “Được.
”
Cô nói xong, còn có chút ngại ngùng gãi đầu, dường như đáp lời có chút nhanh….
Thực là cô ta chính là kì kèo không muốn đi.
Cô ta lúc trước nghe Cố Tri Dân nói, cứu Nguyễn Tri Hạ là người đàn ông, không bỏ mặc vứt bỏ Nguyễn Tri Hạ chăm sóc cô ba năm, cô muốn gặp người đàn ông đó.
“Vậy tôi đi chuẩn bị một chút.
” Nguyễn Tri Hạ nói đứng dậy, bước chân uyển chuyển đi đến nhà bếp.
Cô vừa đi, Thẩm Lệ quay đầu hỏi Cố Tri Dân: “Anh lúc trước nói, anh hôm qua đi tìm ông chủ lớn rồi? Anh ấy có phản ứng gì?”
“Vẫn như lúc trước.
” Cố Tri Dân thở dài, bất lực đáp lời.
Thẩm Lệ cũng có chút buồn bực ấn huyệt thái dương: “Đang yên lành tại sao lại biến thành ra thế này? Anh ta quên sạch sẽ Tri Hạ, còn có vợ chưa cưới….
Đàn ông đúng là bạc tình!”
Cố Tri Dân lên tiếng phản bác: “Em nói cậu ta thì nói cậu ta thôi, anh không có giống cậu ta….
”
Thẩm Lệ không có tâm trạng tranh luận với anh ta, nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt nghiêm túc, cảnh cáo nói: “Anh đừng có ở trước mặt Tri Hạ nhắc đến Tư Mộ Hàn, một chữ cũng không được nhắc!”
Hiện tại Tư Mộ Hàn cũng không nhớ Nguyễn Tri Hạ, nếu như muốn Nguyễn Tri Hạ nhớ lại Tư Mộ Hàn, mà Tư Mộ Hàn lại ở với người phụ nữ khác, vậy thì Nguyễn Tri Hạ đau lòng bao nhiêu a.
Đối với điểm này, bản thân Cố Tri Dân thực ra cũng có lĩnh hội.
Thẩm Lệ nhìn về phía phòng bếp: “Em giúp Tri Hạ một tay, anh an phận chút đi.
”
Cố Tri Dân bị Thẩm Lệ cảnh cáo dở khóc dở cười, bỏ lại mình anh cô đơn lạnh lẽo ở phòng khách.
Trong phòng bếp, Nguyễn Tri Hạ đang rửa rau.
Nghe thấy đằng sau có tiếng động, quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Lệ: “Cô Thẩm, sao cô lại vào đây?”
Thẩm Lệ mấp máy môi: “Lúc trước cậu vẫn gọi tớ là Tiểu Lệ mà……”
Nguyễn Tri Hạ nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.
Thẩm Lệ thấy cô như vậy, liền nói: “Không nói chuyện này nữa, tớ giúp cậu rửa rau.
”
“Không cần đâu, một mình tôi rửa cũng được……”
“Tớ giúp cho nhanh, tớ đói lắm rồi.
”
…….
Nguyễn Tri Hạ làm xong đồ ăn rồi bưng lên bàn, đúng lúc đang định cùng bọn họ ăn cơm thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Cô quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Lưu Chiến Hằng đã thay xong giầy, đi tới phòng ăn.
Tay anh ta còn cầm chìa khoá xe, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba người họ đang trong phòng ăn, bỗng sững người.
Nhưng rất nhanh, anh ta khôi phục lại vẻ tự nhiên.
Ánh mắt quét qua người Thẩm Lệ và Cố Tri Dân, rồi sau cùng dừng trên gương mặt Nguyễn Tri Hạ, mang theo ý cười nhàn nhạt, nói: “Nhà có khách sao?”.