Chưogn 781:
Cô nhận lấy, hỏi Tư Hạ: “Dùng cái này sao?”
“Vâng.” Tư Hạ gật đầu liên tục, gương mặt chờ đợi, nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ nhìn gấu bông hình hổ con trong tay mình, sắc mặt lúng túng.
Cô nghĩ, có lẽ bình thường ở nhà Tư Mộ Hàn dùng con gấu bông này đùa với Tư Hạ…….
Cô cứ mải mê suy nghĩ, liền vô thức bóp gấu bông vài lần, kết quả sờ thấy thứ gì đó cứng cứng.
Nguyễn Tri Hạ lại bóp lần nữa, chắc chắn bên trong gấu bông có thứ gì đó, liền đưa tay kéo khoá kéo đằng sau con gấu bông, trong phần bông, tìm thấy một miếng gỗ nhỏ.
Trên miếng gỗ khắc rõ ràng tên và một dãy số điện thoại.
“Tư ớt xanh?” Nguyễn Tri Hạ nhìn tên trên đó rồi đọc ra.
Tư Hạ nghe thấy cô nói, liền nghiêng đầu: “Chị gọi ba em đi.”
Nguyễn Tri Hạ cầm miếng gỗ hỏi Tư Hạ: “Cái này, là ba cháu để vào?”
“Vâng, là số diện thoại của ba ạ.” Tư Hạ vui mừng liên tục gật đầu.
Nguyễn Tri Hạ có chút loạn nhịp.
Cô lại nghĩ về ngày hôm đó cô ra viện.
Thật khó tưởng tượng một người đàn ông khí thế mạnh mẽ, sẽ làm những chuyện quan tâm thế này, hơn nữa còn khắc lên trên ba chữ “Tư ớt xanh”.
Từ việc này có thể nhìn ra, Tư Mộ Hàn rất yêu thương con gái mình.
Cô còn tưởng là Tư Mộ Hàn là người vô cùng lãnh khốc.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ra phía ngoài nhà hàng.
Lâu như vậy rồi, cũng không thấy ai tới tìm Tư Hạ.
Nguyễn Tri Hạ chỉ đành dưới ánh mắt trông mong của Tư Hạ, ấn dãy số của “Tư ớt xanh”.
Sau khi cô ấn dãy số đó, lại không hề lập tức gọi đi.
Không biết vì sao, cô lại có sự sợ hãi vô thức.
Dường như …….
Khẩn trương?
Tư Hạ lúc này đã ăn no rồi, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại, liền tò mò lại gần hỏi: “Chị gọi chưa?”
“Chị gọi ngay đây.” Nguyễn Tri Hạ đưa tay xoa xoa đầu Tư Hạ, cũng gọi điện thoại luôn.
Lúc điện thoại được gọi đi, Nguyễn Tri Hạ cũng mở chế độ loa ngoài.
Nghe thấy điện thoại phát ra âm thanh “tút”, Nguyễn Tri Hạ trong lòng cũng biến động theo.
Cảm giác vô thức này, ngày ra viện hôm ấy lúc nhìn thấy Tư Mộ Hàn, cũng xuất hiện.
Tư Hạ nghe thấy tiếng “Tút” tưởng điện thoại kết nối được rồi, liền gọi: “Ba ơi?”
Nguyễn Tri Hạ cười: “Ba em vẫn chưa nghe máy, đợi thêm lúc nữa.”
“Vâng.” Tư Hạ trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đợi chờ, Nguyễn Tri Hạ nhìn mà trong lòng mềm nhũn.
Điện thoại sau khi kêu bốn lần, liền phát ra giọng nói dễ nghe, trầm thấp của một người đàn ông: “Ai?”
Giọng nói anh trầm trầm, như toả ra khí lạnh.
Tư Hạ nghe thấy giọng của Tư Mộ Hàn, đã cầm lấy điện thoại vui mừng hét lên: “Ba!”
“Tri Hạ?’ không hề giống với lúc nãy, tiếng “Tri Hạ” này rất rõ ràng đã thay đổi tâm trạng.
“Là Tri Hạ ạ, ba ơi ba đang ở đâu thế…….” Tư Hạ vừa bắt đầu nói, liền ríu rít không ngừng..