Tư Mộ Hàn mang Tri Hạ tới Kim Hải.
Ba năm nay, Tư Cẩm vân không cho anh liên lạc với Cố Tri Dân, tự nhiên cũng không để anh đến tiêu phí chỗ Cố Tri Dân ở Kim Hải.
Cũng không phải vì anh có bao nhiêu nghe lời Tư Cẩm Vân, mà anh ghét phiền phức.
Giờ anh cảm thấy Tư Cẩm Vân càng ngày càng phiền, nên không muốn ở lại nhà họ Tư nữa.
Đêm nay trước tiên cần phải tìm chỗ ở một đêm đã.
.
Đọc truyện tại _ trumtruy en.
M E _
Vừa vào Kim Hải, anh liền phát hiện cách trang trí của Kim Hải không tệ, khá sang trọng.
Tư Mộ Hàn mở cửa căn hộ, sau khi mang đồ vào phòng, liền mang theo Tri Hạ đi ăn cơm.
Bận rộn một buổi tối, lúc ăn cơm đã tám giờ rồi.
Đừng nói một đứa trẻ như Tri Hạ, đến cả anh cũng có chút đói rồi.
Món ăn vừa dọn lên, Tri Hạ liền không thể đợi nữa mà đứng lên ghế ăn trẻ em, siết đũa muốn khởi động.
Tư Mộ Hàn thấp giọng a một tiếng: “Ngồi xuống.”
Tri Hạ không thể làm gì khác hơn là méo miệng ngượng ngùng ngồi xuống lại, oan ức cực kì nói: “Con rất đói…”
Tư Mộ Hàn không nói một lời lấy cơm, lại gắp thức ăn vào chén của bé trộn lên, rồi cầm khăn ăn đệm dưới cổ bé, sau đó mới đưa chén cơm tới trước mặt bé.
Chuỗi hành động này thành thạo mà trôi chảy.
Mấy người phụ nữ bên cạnh bàn đã nhỏ giọng thảo luận về Tư Mộ Hàn rồi.
Mấy năm qua Tư Mộ Hàn xuất hiện trên báo rất nhiều lần, đã có người nhận ra anh, nhưng không ai dám đến tiếp cận.
Lúc Tri Hạ mới mấy tháng còn đang bú sữa mẹ, liền thể hiện ra khẩu vị không tầm thường, cầm lấy lá cây vỏ cây gì đó đều nhét vào miệng.
Về phương diện ăn cơm này, bé thật khiến người ta bớt lo.
Tư Mộ Hàn nhìn tướng ăn “hung mãnh” của Tri Hạ, chân mày cau lại: “Ăn chậm chút.”
Tri Hạ đâu quan tâm anh nói gì, cầm thìa lên hung hăng cho cơm vào miệng.
Lúc này canh vẫn chưa đưa lên, Tư Mộ Hàn không thể làm gì khác ngoài đưa ly nước đến trước mặt bé, cho bé uống chút nước.
Lúc Thẩm Lệ theo đoàn phim đi vào, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Người đàn ông cao lớn ngồi ở bàn ăn trước mặt, một tay bưng ly nước, một tay khác cầm giấy ăn, tuy trên mặt không biểu hiện gì, nhưng một đôi mắt đen tỉ mỉ chú ý tới bé gái đang ăn cơm.
Người bên cạnh Thẩm Lệ cũng chú ý tới Tư Mộ Hàn.
“Đây không phải là tổng giám đốc Tư thị sao?”
“Anh ta cũng ăn cơm ở đây sao? Bé gái kia là ai? Là con rơi sao?”
“Hẳn là vậy, nhìn khá giống….”
“Gen của nhà họ Tư thật tốt, tướng mạo Tư Mộ Hàn đẹp như vậy, con gái anh ta cũng thật đáng yêu…”
Đề tài bọn họ bàn tán đã chệch hướng, thấy Thẩm Lệ chưa tới, không khỏi lên tiếng nhắc nhở cô: “Thẩm Lệ, nhìn gì vậy? Đi thôi.”
Thẩm Lệ hoàn hồn, vội vã đáp một câu: “Mọi người đi trước đi, tôi có chút chuyện.”
“Vậy được, chúng tôi đi trước, cô nhanh lên chút.”
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Thẩm Lệ nhìn bốn phía xung quanh một cái, liền đi đến chỗ Tư Mộ Hàn.
Mấy năm qua, Kim Hải và Thịnh Hải đều do Cố Tri Diễn kinh doanh, có lẽ vì vậy, Thẩm Lệ cũng không lo lắng ở chỗ này bị phóng viên chụp ảnh.
Dù sao Cố Tri Diễn cũng sẽ giúp cô giải quyết..