Cứ như vậy trong nháy mắt, Thời Dũng nghĩ Tư Mộ Hàn đã khôi phục trí nhớ.
Nhưng ánh mắt Tư Mộ Hàn nhìn anh ta vẫn xa lạ như trước.
Thời Dũng dừng một chút, mới nói: “…… Không có.”
Trước khi Thời Dũng đi, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua Tư Mộ Hàn.
Đúng lúc thấy Tư Mộ Hàn đang bóc trứng gà cho Tư Hạ.
Lúc trước có Nguyễn Tri Hạ, hai chữ “quan tâm” và “chăm sóc” không hề liên quan đến Tư Mộ Hàn.
Mà bây giờ, lúc Tư Mộ Hàn chăm sóc Tư Hạ, nhìn qua cực kỳ trôi chảy, vô cùng tự nhiên.
Trên người anh ngoại trừ có khí thế của bá vương thương trường và con nhà giàu có, còn thêm cảm giác một người ba trầm ổn.
Tuy rằng so với nhiều người khác mà nói, Tư Mộ Hàn đã đủ thành công và vĩ đại, nhưng anh vẫn thay đổi như trước.
Chỉ là, số mệnh thật công bằng, cho tới bây giờ vẫn chưa có sự bất công.
Thời Dũng cũng không dừng lại nhiều, chỉ nhìn một chút lập tức rời đi.
Chuyện Nguyễn Tri Hạ, anh ta từng nghe Cố Tri Dân nói qua.
Anh ta rời khỏi Kim Hải, vừa lái xe vừa gọi điện cho Cố Tri Dân, hỏi địa chỉ của Nguyễn Tri Hạ.
Thời Dũng lái xe đến tiểu khu Nguyễn Tri Hạ ở.
.
Truyện chính ở || Тгu mTruуen.м E ||
Anh ta dừng xe lại bên kia đường đối diện với tiểu khu.
Anh ta cũng không lập tức xuống xe, ngồi trong xe một lát, lập tức thấy Nguyễn Tri Hạ rời khỏi tiểu khu.
Hôm nay cô mặc áo trắng và quần bò, tuy trông gầy yếu, nhưng nhìn tinh thần cũng không tệ lắm.
Năm đó, sau khi hòn đảo nổ mạnh, Thời Dũng và Cố Tri Dân đều nghĩ rằng Nguyễn Tri Hạ đã không còn sống nữa.
Bây giờ nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đứng ở đó, Thời Dũng cả cảm thấy có chút khó chịu ở cổ họng.
Anh ta ổn định tinh thần, mở cửa xuống xe, lập tức đi về phía Nguyễn Tri Hạ.
“Xin chào?” Thời Dũng thử chào hỏi Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại nhìn anh ta: “Xin chào, có việc gì sao?”
Ánh mắt của Thời Dũng dừng lại trên gương mặt Nguyễn Tri Hạ vài giây ngắn ngủi, lập tức rời khỏi, giọng điệu lễ phép giống như lần đầu gặp mặt: “Là như vậy, tôi muốn hỏi một chút, nơi bán đồ gần đây nhất là ở đâu vậy?”
“Cái này tôi cũng không rõ lắm, anh có thể liên hệ hỏi bảo vệ một chút, tôi đưa số điện thoại của bảo vệ cho anh.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy người trước mặt rất quen, lấy điện thoại ra tìm số của bảo vệ, đưa cho Thời Dũng.
Thời Dũng lưu số điện thoại xong, vô cũng chân thành nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, lập tức quay người rời đi.
Thời Dũng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng của Nguyễn Tri Hạ biến mất trong đám đông, mới thu hồi tầm mắt.
Mợ chủ thật sự không nhận ra anh ta.
Ngoại trừ dáng vẻ gầy yếu, nhìn qua không khác trước đây lắm, chẳng qua tính cách dường như ôn nhu hơn trước rất nhiều.
Lúc trước, Nguyễn Tri Hạ nhìn qua có vẻ ôn nhu, nhưng trên người luôn mang theo cảm giác sắc bén, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể bảo vệ bản thân khỏi thương tổn.
Có thể bởi vì thiếu trí nhớ trầm trọng, khiến cô trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Thời Dũng lắc đầu, thu hồi suy nghĩ.
Tư Mộ Hàn để anh ta điều tra Nguyễn Tri Hạ, hoặc là đã biết điều gì, hoặc đã từng gặp Nguyễn Tri Hạ.
Anh ta cảm thấy, điều thứ hai có khả năng hơn..