Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh quá mức sắc bén nên Nguyễn Tri Hạ đã tự rời ánh mắt đi trước, nhỏ giọng nói: “Anh Tư.”
Rất nhanh Tư Mộ Hàn đã đi đến trước mặt cô, giọng điệu vẫn lạnh đạm như cũ: “Tri Hạ đâu?”
Cô cho rằng anh sẽ hỏi cô vì sao lại ở đây.
“Tri Hạ đi…” Nguyễn Tri Hạ còn chưa nói xong đã nghe thấy giọng Tư Hạ: “Tư Ớt Xanh, con rót nước cho ba rồi này.”
Hai người quay đầu lại, nhìn lấy Tư Hạ lê dép quèn quẹt chạy về phía này, cô bé đưa cốc nước cho Tư Mộ Hàn như dâng hiến vật phẩm quý hiếm: “Của ba này.”
Đúng lúc Tư Mộ Hàn hơi khát, đưa tay lấy ly nước, tự nhiên mà uống một ngụm.
Ngước mắt lên nhìn thấy dáng vẻ Nguyễn Tri Hạ muốn nói lại thôi, mắt anh thoáng liếc qua ly nước, dường như là hít sâu một hơi, sau đó hỏi Mạc Hạ: “Nước ở đâu?”
Mạc Hạ chỉ chỉ phòng vệ sinh, vẻ mặt ngây thơ: “Nước ở đó, trong đó còn nhiều lắm, ba muốn uống nữa không?”
Ngày thường ở nhà Mạc Hạ như là công chúa nhỏ vậy, người làm vây quanh cô bé, bé làm sao biết nước nào uống được, nước nào không uống được.
Tư Mộ Hàn mím môi, nói với vẻ mặt nặng nề: “Sau này không được uống nước ở đó nữa!”
Mạc Hạ bĩu môi: “Vì sao? Chị xinh đẹp nói là uống được mà.”
Nguyễn Tri Hạ lúc này mới nhớ ra, vừa nãy Mạc Hạ cũng đưa cái ly này cho cô uống…
Như vậy tức là, cô với Tư Mộ Hàn… hôn gián tiếp?
Không biết có phải Tư Mộ Hàn cũng nghĩ tới vấn đề này như cô hay không, anh hàm ý không rõ mà nhìn cô một cái.
Nguyễn Tri Hạ luống cuống quay đầu đi: “À… chồng sắp cưới của tôi sắp trở về rồi, tôi về trước chờ anh ấy.”
Cô nói xong liền vội vàng đi ra ngoài.
Cô không biết, lúc cô nói chuyện, ánh mắt Tư Mộ Hàn vẫn luôn đặt trên đôi môi cô.
…
Nguyễn Tri Hạ ra khỏi cửa nhà Tư Mộ Hàn, liền dựa vào tường, ngẩng đầu thở dài một hơi.
Vì sao lúc đứng trước mặt Tư Mộ Hàn lại hồi hộp như vậy.
Không phải chỉ là uống chung ly nước thôi sao?
Vì sao cô lại cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Bình thường sớm chiều ở chung với Lưu Chiến Hằng cũng không có cảm giác như vậy.
Huống hồ, tính cách Tư Mộ Hàn lạnh lùng muốn chết, lại còn mang theo một đứa con riêng, làm sao tốt hơn Lưu Chiến Hằng được chứ?
Một hồi lâu sau, hô hấp Hạ Tri Hạ bình thường trở lại, liền nhìn thấy Lưu Chiến Hằng bước ra từ thang máy.
Lưu Chiến Hằng nhìn thấy cô liền nhanh nhẹn đi qua, vẻ mặt ân cần, hỏi: “Đi đâu vậy? Vừa nãy về nhà thấy điện thoại di động và chìa khóa của em đều ở đó, nên đến cửa hàng tạp hóa hỏi thăm một chút.”
Lưu Chiến Hằng và Nguyễn Tri Hạ đều là người có vẻ ngoài xuất sắc, nên đôi thành cặp mà ra vào khu dân cư, ông chủ cửa hàng tạp hóa cũng quen biết bọn họ.
Nguyễn Tri Hạ nhớ đến ly nước kia, hơi chột dạ mà liếc mắt sang nơi khác: “Quên mang chìa khóa, nãy giờ đang ở trong nhà hàng xóm.”
Lưu Chiến Hằng cong môi cười: “Bất cẩn như vậy? Xem ra em không có tôi thì thật sự không được.”
Lúc này, cửa nhà bên cạnh mở ra.
Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng cùng quay lại nhìn, nhìn thấy Tư Mộ Hàn cả người mặc đồ đen đứng trước cửa nhà.
Lưu Chiến Hằng đang định đưa tay kéo Nguyễn Tri Hạ, động tác chợt dừng lại: “Ngài Mạc.”
“Thì ra ngài Mạc là hàng xóm mới của chúng tôi.”.