Tư Mộ Hàn nhắc nhở cô bé: “Không thể nói chuyện với dì kì quái.”
Mạc Hạ gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ nhớ.”
“Tương tự như vậy, cũng không thể nói chuyện với chú kì quái.” Tư Mộ Hàn nói xong lời này, liếc Lưu Chiến Hằng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, ai cũng không nhường nhịn.
Nguyễn Tri Hạ bưng đồ ăn ra, đúng lúc nghe được những lời này của Tư Mộ Hàn.
Cô nhạy cảm cảm thấy bầu không khí trên bàn cơm rất không bình thường.
Hai người đàn ông vẫn đối mặt nhau như vậy, ánh mắt không thân thiện, thái độ thù địch lẫn nhau rõ ràng đến vậy, Nguyễn Tri Hạ muốn bỏ qua cũng khó.
Cô nhìn Mạc Hạ, thấy Mạc Hạ đang cầm đũa tự chơi một mình, mới nói: “Có thể ăn cơm rồi.”
Cô vừa nói, hai người đàn ông liền giống như đã hẹn trước, cùng nhau dời ánh mắt đi.
Lưu Chiến Hằng gắp thức ăn cho Nguyễn Tri Hạ: “Ăn nhiều một chút, sau này không cần chờ tôi về trễ đến vậy mới ăn cơm.”
“Tôi ăn một mình dù sao cũng không có gì ngon.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói chuyện vừa gắp đồ ăn cho Mạc Hạ.
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn khó lường nhìn thoáng qua đối diện hai người, không hề động đũa.
Mạc Hạ vô cùng hiểu chuyện mà nghiêng đầu hỏi anh: “Ba, ba muốn ăn gì?”
Tư Mộ Hàn tựa người vào ghế, giọng nói hết sức dửng dưng: “Không cần để ý đến ba, con cứ ăn đi.”
Tư Hạ không hề lưu tình vạch trần anh: “Nhưng mà ba giống như đang tức giận vậy…”
Cô bé vừa nói vừa gắp miếng sườn trong dĩa đưa lên miệng.
Món sườn này là Nguyễn Tri Hạ vừa mới làm cho cô bé.
Tư Hạ dùng đũa gắp không hề thuần thục, dứt khoát dùng tay, gặm đến cả miệng đầy dầu.
Tư Mộ Hàn liếc mắt nhìn cô bé một cái, đưa tay xắn ống tay áo bé lên.
Tư Hạ thuận thế đưa miếng sườn mà bé gặm được một nửa tới cạnh Tư Mộ Hàn, dáng vẻ rất không nỡ: “Thịt ăn rất ngon.”
Tư Mộ Hàn không nói lời nào, chỉ là lắc đầu, không tiếng động cự tuyệt.
Tư Hạ thấy anh không ăn nên lập tức lấy về, mơ hồ nói: “Để chị gái xinh đẹp cho ba một miếng.”
Chữ “lấy” ở giữa bị cô bé trực tiếp bỏ sót.
Tư Mộ Hàn uốn nắn cô bé: “Dì.”
Tư Hạ biết lắng nghe: “Dì xinh đẹp.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn hai cha con nói chuyện với nhau, đôi môi không tự chủ khẽ cong lên.
Tuy Tư Mộ Hàn không được tỉ mỉ lắm, nhưng anh rất nghiêm túc chăm sóc Tư Hạ.
Chỉ là, Tư Hạ đúng là cục cưng chỉ biết nhìn mặt người khác, gọi cô kiểu gì cũng không thể bỏ được hai tiếng “xinh đẹp.”
Tư Hạ ăn xong miếng sường trên tay, mút ngón tay rồi nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, trên mặt tràn đầy vẻ hồn nhiên: “Dì xinh đẹp cho ba thịt thịt.”
Tình cảnh nhất thời có chút lúng túng.
Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại
Nguyễn Tri Hạ sẽ không thấy rằng, Tư Mộ Hàn là người sẽ tuỳ tiện để người khác gắp thức ăn cho anh.
Có thể là sự xa cách trong thân phận quá mạnh mẽ, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bây giờ cô ngồi ăn cơm chung với Tư Mộ Hàn cũng là lạ, huống gì là gắp thức ăn cho anh.”
“Ba cháu muốn ăn gì, ba cháu sẽ tự gắp, cháu…”
Nguyễn Tri Hạ vốn định lên tiếng để hoá giải bầu không khí ngột ngạt, không ngờ lúc này Tư Mộ Hàn đột nhiên lên tiếng: “Tri Hạ, ba muốn ăn sườn.”.