Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn Lưu Chiến Hằng một cái, ánh mắt dừng ở sắc mặt tái nhợt của anh ta hai giây, ngay lập tức quay đầu nói với vệ sĩ: “Tôi có thể đi cùng các người, nhưng anh dù sao cũng phải nói cho tôi biết, ai phái các người tới?”
Lưu Chiến Hằng đã vì cô mà bị tội, thương tích này còn chưa khỏi, lại gặp được việc này, cô không thể lại liên lụy tới anh.
Lưu Chiến Hằng ở một bên nghe xong lời cô nói, đang muốn mở miệng, Nguyễn Tri Hạ đã không lên tiếng cũng không thay đổi sắc mặt duỗi tay đè lại cánh tay của anh ta.
Những người này nhất định không phải Nguyễn Hương Thảo phái tới, bởi vì Nguyễn Hương Thảo vừa mới tới.
Cũng không thể nào là Mặc Mộ Hàn phái đến, bởi vì khi Mặc Mộ Hàn tìm cô, có thể để Thời Dũng trực tiếp gọi điện cho cô, hoặc là để Thời Dũng dẫn người đến tìm cô.
Nhưng ngoại trừ hai người kia, Nguyễn Tri Hạ nghĩ không ra là còn có ai nữa.
Nhất định phải khôi phục được trí nhớ, như hiện tại cô đang rất bị động.Bị động đến nỗi đi nửa bước cũng cảm thấy vô cùng khó.
“Đi thì biết.” Vệ sĩ nói xong, thò tay muốn túm Nguyễn Tri Hạ đi.
.
ngôn tình hoàn
Lưu Chiến Hằng không có khả năng để cho cô bị mấy người này mang đi.
Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, có mấy chiếc xe vội vàng dừng ở ven đường.
Nguyễn Tri Hạ nhìn xuyên thấu qua cửa xe, nhìn thấy người cầm đầu là Thời Dũng.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng kêu lên một tiếng: “Trợ lý Dũng.”
Thời Dũng mang người đến, vội vàng chạy tới, là muốn đem Nguyễn Tri Hạ đi, mấy người kia rất nhanh đã bị chế ngự.
Thời Dũng đi đến trước cửa xe, cung kính nói: “Cô Hạ, có một chút việc cần cô đi với chúng tôi một chuyến.”
“Được.” Nguyễn Tri Hạ không có từ chối, nhanh chóng đã nhận lời.
Lưu Chiến Hằng ở một bên lúc này mới lên tiếng: “Tôi và em cùng đi.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, giương mắt nhìn về phía Thời Dũng.
Thời Dũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu coi như đồng ý.
Con người Lưu Chiến Hằng này trên người có rất nhiều điểm đáng ngờ,lại không rõ lai lịch.
Nhưng dù sao anh ta đã cứu được Nguyễn Tri Hạ, hiện tại lại đang ở cùng với Nguyễn Tri Hạ, cho anh biết thân phận của Nguyễn Tri Hạ cũng tốt……Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng được Thời Dũng mang đến khu nhà cũ của nhà họ Tư.
Đứng ở khu nhà cũ của nhà họ Tư, ở cửa ra vào, đáy lòng Nguyễn Tri Hạ hiện lên một cảm giác quen thuộc.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Thời Dũng: “Trước kia tôi từng đến chỗ này?”
“Cô Hạ trước kia với thiếu gia là vợ chồng, dĩ nhiên là đã từng tới khu nhà cũ của nhà họ Tư rồi.” Thời Dũng nói xong, bước chân đi lên phía trước dẫn đường.
Trong phòng khách, Mặc Mộ Hàn và Tư Cẩm Vân hai người ngồi mặt đối mặt, không khí vô cùng nghiêm túc.
Tư Hạ ngồi phía bên kia của ghế sô pha chơi, trong tay cầm một con hổ nhỏ và một cái máy trong tay, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó.Thời Dũng đưa người đi vào, trực tiếp đưa đến trước mặt Mặc Mộ Hàn: “Cậu chủ.”
Mặc Mộ Hàn ngẩng đầu, ánh mắt xẹt qua Lưu Chiến Hằng, rồi rơi lên người Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ chỉ biết được Mặc Mộ Hàn, còn đối với Tư Cẩm Vân thì không có ấn tượng gì, cho nên cô chỉ liếc nhìn qua một cái.
Mà Tư Cẩm Vân không có bình tĩnh như vậy.
Ba năm trước, cô cho rằng Nguyễn Tri Hạ thật sự đã chết.
Mấy hôm trước nghe tin Nguyễn Tri Hạ sống cũng không tin tưởng lắm.
Cô còn có thể thấy được, Mặc Mộ Hàn đã nhờ người cho Tư Hạ và Nguyễn Tri Hạ làm xét nghiệm ADN, đây là thông tin được trích xuất từ cở sở dữ liệu ADN.
Mặt khác, cô trong lòng lại mang may mắn phái người đi thăm dò tin tức về Nguyễn Tri Hạ..