“Vâng.”
Tư Hạ đặc biệt phối hợp với Thẩm Lệ, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ rồi duỗi bàn tay nhỏ bé ra với ý định ngăn cản tầm mắt của Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn nhìn thấy món quà mà Thẩm Lệ mua cho Tư Hạ.
Đó là con búp bê mà phần lớn các cô bé đều sẽ thích và chai ước nguyện tuyệt đẹp với màu sắc sặc sỡ.
Đây không tính là món quà quá đặc biệt, nhưng Tư Hạ lại cười đến khóe mắt cũng cong lên, rõ ràng rất thích nó.
“Cái này lắc một chút sẽ thay đổi màu sắc, giống như vậy này…”
“Thật đẹp!”
Tư Mộ Hàn bận rộn như vậy, chắc hẳn cũng không có thời gian chơi cùng Tư Hạ.
Cô mơ hồ hiểu được nguyên nhân Tư Mộ Hàn để cho cô bé ở cùng bọn họ.
Trên gương mặt Tư Hạ đầy vẻ mừng rỡ lấy chai ước nguyện tới cho Nguyễn Tri Hạ xem: “Mẹ, mẹ xem này!”
“Đẹp như vậy à? Có phải chúng ta nên cám ơn dì Thẩm không?” Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu rất phối hợp nói.
“Cảm ơn.” Tư Hạ chạy đến trước mặt Thẩm Lệ, ngọt ngào nói tiếng cám ơn, lại tiến tới hôn cô ấy một cái.
Thẩm Lệ lập tức ngồi phịch ở trên ghế, giả vờ suy yếu nói: “Đột nhiên đầu dì đau quá, chắc phải nhờ Tri Hạ hôn mới có khả năng khỏe lại được mất.”
Vẻ mặt Tư Hạ ngây thơ, quả nhiên lại tiến tới hôn một cái nữa.
Cố Tri Dân ngồi bên cạnh thấy vậy thì ghen tỵ.
Anh ta hắng giọng một cái nói: “Gọi chút đồ đi.”
Anh ta nói xong liền đưa thực đơn tới trước mặt Tư Hạ: “Tri Hạ ăn gì thì gọi đi.”
Tư Hạ liếc nhìn anh ta rồi đẩy thực đơn tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười gọi giúp Tư Hạ cốc nước sinh tố và khoai tây chiên, lại gọi cho mình một cốc cà phê, sau đó mới giao thực đơn cho Thẩm Lệ.
Có thể bởi vì Cố Tri Dân đang ở trong phòng, cho nên đồ bọn họ gọi được nhanh chóng mang lên, gần như cũng không phải chờ.
Tư Hạ ngồi ở trong phòng ăn của trẻ, chăm chú ăn khoai tây chiên.
Nguyễn Tri Hạ lại nói sơ qua với đám người Thẩm Lệ về chuyện xảy ra gần đây.
Cố Tri Dân nghe xong liền hỏi Nguyễn Tri Hạ giống như đang săn tin: “Đình Kiêu và chị cậu ấy thật sự xích mích với nhau à?”
“Chắc là vậy đi, tôi không biết rõ lắm.” Tình hình ngày đó thoạt nhìn là hai người Tư Mộ Hàn và Tư Cẩm Vân xích mích, nhưng dù sao bọn họ cũng là chị em ruột, sau này có thể hòa giải hay không cũng rất khó nói.
Cố Tri Dân nghe cô nói vậy thì nhướng mày nói: “Cứ chờ mà xem, nếu như Đình Kiêu khôi phục lại trí nhớ thì có phần cho Tư Cẩm Vân dễ chịu nữa sao.”
Anh ta nói một câu không đầu không đuôi như vậy làm Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Ở dưới bàn ăn, Thẩm Lệ đạp Cố Tri Dân một cái: “Đến lúc anh đi rồi đấy, anh bận rộn như vậy cơ mà…”
Cho dù Cố Tri Dân không tình nguyện nhưng vẫn đứng dậy ra ngoài.
Anh ta vừa đi ra, Thẩm Lệ lại dịch đến bên cạnh cô và mở miệng hỏi cô: “Bây giờ ông chủ lớn này đối xử với cậu thế nào?”
“Không được tốt lắm.” Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một lát: “Có thể bình an vô sự đã thật sự không tệ rồi.”
Thẩm Lệ khẽ gật đầu hỏi: “Cậu rất ghét anh ta sao?”.