” Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, tinh thần tôi không có vấn đề gì, tôi rất bình thường, không cần uống loại thuốc này!” Nguyễn Hương Thảo trừng cô ta một cái, xoay người rời đi.
Hà Tâm Nguyệt nhặt thuốc ở dưới đất lên, cảnh giác nhìn xung quanh giống như đang xác định là không có nhà báo nào đi theo.
Đại khái là xác định không có nhà báo, cô ta mới vội vã chạy theo sau Nguyễn Hương Thảo.
Đợi bọn họ đi hết, Nguyễn Tri Hạ mới từ một bên đi ra.
Nguyễn Tri Hạ hồi tưởng lại lần gặp gỡ này với Nguyễn Hương Thảo, nghĩ kĩ cũng phát hiện có chỗ khác thường,
Lúc trước, cô và Nguyễn Hương Thảo không hợp nhau, Nguyễn Hương Thảo gặp là châm chọc khiêu khích cô, nhưng lại không giống như bây giờ, mới hai ba câu đã không khống chế được cảm xúc, bộ dạng hận không thể nhào lên cấu xé cô.
Vì vậy, tinh thần của Nguyễn Hương Thảo có vấn đề mới có thể dễ dàng mất khống chế cảm xúc.
Nếu cô ta như vậy, không ai chắc chắn được cô ta sẽ làm ra những chuyện gì.
Nguyễn Tri Hạ xoay người, chậm rãi bước về phía hội trường, mạch suy nghĩ bay xa.
Nguyễn Hương Thảo đã để mắt tới cô rồi, Lưu Chiến Hằng là người đầu tiên bị cô liên lụy.
Nhưng Nguyễn Hương Thảo không dám ra tay với Tư Mộ Hàn, nhưng nếu cô ta biết sự tồn tại của Tư Hạ, chỉ sợ là…..
Nguyễn Hương Thảo một lòng muốn đưa cô vào chỗ chết.
Dù bây giờ Nguyễn Hương Thảo không làm gì được cô, nhưng nếu như để Nguyễn Hương Thảo biết được sự tồn tại của Tư Hạ, Nguyễn Tri Hạ không dám tưởng tượng Nguyễn Hương Thảo sẽ làm gì Tư Hạ.
Vì vậy, để Tư Hạ bên cạnh Tư Mộ Hàn mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Nguyễn Tri Hạ hít một hơi thật sâu, dựa vào tường, rút điện thoại ra gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.
Điện thoại vang lên một hồi mới có người nhấc máy.
Tư Mộ Hàn nhận điện thoại nhưng không lập tức mở miệng lên tiếng.
Nguyễn Tri Hạ gọi tên anh ta: ” Tư Mộ Hàn?”
Tư Mộ Hàn chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ:” Nói.”
Giọng nói thoạt nghe rất lạnh nhạt, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại nghe ra được trong giọng nói ấy có sự bất mãn.
Nguyễn Tri Hạ suy tư trong chốc lát, đoán chắc là do cô mang Tư Hạ guiwr nhờ nhà anh ta nên anh ta có vẻ không vui.
Nguyễn Tri Hạ giọng nói thành khẩn: ” Xin lỗi, không báo trước cho anh đã đưa Tri Hạ đến chỗ của anh.”
” Đã đưa đến đây rồi thì đừng nghĩ đến việc đón về.” Giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn trong điện thoại nghe ra có xúc cảm hơn, không có một chút tình cảm dư thừa nào.
Khoảng thời gian gần đây, Nguyễn Tri Hạ đã quen với một Tư Mộ Hàn lạnh lùng như vậy rồi.
Cô đáp lại một tiếng: ” Được.”
Tư Mộ Hàn không lập tức đáp lại.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây liền cúp điện thoại.
Nguyễn Tri Hạ đem điện thoại đến trước mặt xem, cười khổ.
Người đàn ông này, có lúc thật sự lạnh nhạt đến nỗi khiến cô cảm thấy…không biết phải làm sao mới được.
Nguyễn Tri Hạ cất điện thoại, tâm tình không tốt lắm đi ra ngoài.
Hoạt động này làm người ta cảm thấy mệt, cô dự định đi ra chào Tần Thủy San một tiếng rồi đi về.
Lúc này, một bóng dáng cao lớn phía trước mặt đi tới.
” Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy, ngẩng đầu lên nhìn qua, sửng sốt vài giây mới chính xác gọi tên anh ta.
” Thẩm Sơ Hoàng.”.