Thẩm Lệ vỗ vỗ bả vai Nguyễn Tri Hạ, gọi tên của cô: “Tri Hạ?”
Người uống say phản ứng sẽ trở nên chậm chạp, đầu tiên là Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu lên, mơ màng trợn mắt nhìn Thẩm Lệ một chút, sau đó mới lên tiếng: “Ừm?”
Đây là vô cùng say rồi.
Thẩm Lệ gọi nhân viên phục vụ tới trả tiền, liền đỡ Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài.
Mặc dù nhìn Nguyễn Tri Hạ gầy như vậy, nhưng là vóc dáng cũng không tính là thấp, Thẩm Lệ mất khá nhiều sức mới đỡ được cô.
Cô ấy còn phải cảm ơn người đại diện của mình, luôn luôn đốc thúc cô ấy rèn luyện thân thể, mới khiến cho cô ấy có thể lực tốt như vậy, đỡ được con ma men Nguyễn Tri Hạ này.
Lúc Thẩm Lệ đỡ Nguyễn Tri Hạ tới cửa, bên ngoài đi tới một đám người.
Cho dù Thẩm Lệ đã cố ý tránh đi, nhưng lại không có đề phòng được Nguyễn Tri Hạ…
Nguyễn Tri Hạ uống đến mức mơ mơ hồ hồ, miệng lẩm bẩm gọi tên Tư Mộ Hàn, vung tay lên, lại vừa đúng đánh vào mặt người nào đó trong đám người kia.
“Bốp” một tiếng vô cùng rõ ràng.
Thẩm Lệ sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng lại, thay Nguyễn Tri Hạ xin lỗi: “Thật xin lỗi, bạn của tôi uống say, không phải cô ấy cố ý.”
“Xin lỗi mà có ích, thì cần cảnh sát làm gì? Tuổi còn trẻ đi đường không mang theo mắt à? Mày…” Người kia nói một lời kịch cũ rích, liền bắt đầu chửi ầm lên.
Thẩm Lệ chưa bao giờ cũng không phải là một người chịu nhẫn nhịn, nhưng bởi vì cô ấy còn phải đỡ Nguyễn Tri Hạ, lại kiêng dè đối phương có nhiều người, cũng chỉ có thể kéo khóe miệng cười.
Người bình thường trong tình huống này, nói hai câu là thôi.
Thế nhưng, người kia nói mãi không chịu thôi.
Thẩm Lệ cắn môi, cố gắng dùng một loại giọng điệu hiền lành kiên nhẫn nói: “Thật xin lỗi, bạn của tôi uống nhiều quá, nên mới không cẩn thận đánh trúng anh, nếu như anh có chỗ nào không hài lòng, hoặc là muốn xử lý như thế nào, chúng tôi sẵn lòng phối hợp.”
“Phối hợp?” Ánh mắt người kia lưu luyến ở trên mặt Thẩm Lệ, giọng điệu có vẻ hơi mang theo ý tứ sâu xa.
Thẩm Lệ ở trong ngành giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, đả kích ngấm ngầm hay công khai đều đã thấy được, hạng người gì chưa gặp qua?
Cô nén giận, lên tiếng hỏi: “Ngài muốn xử lý như thế nào?”
Thẩm Lệ có chút may mắn, hôm nay cô ấy đi ra ngoài không có trang điểm, ăn mặc cũng rất đơn giản, cùng hình ảnh trên màn ảnh cũng có sự khác nhau nhất định, cho nên người chưa quen thuộc cô ấy rất khó nhận ra cô ấy.
Người kia chuyển đề tài, có ý riêng nói: “Dù sao các cô cũng là tới ăn cơm, trở về sớm như vậy để làm gì? Cùng mấy anh đây ăn bữa cơm, chuyện này coi như qua, nếu không người khác lại nói chúng tôi làm khó hai cô gái, như thế là không tốt, đúng không?”
Thẩm Lệ cong môi, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh ta, người này là coi các cô là tiếp viên sao?
Con người sống ở trên đời, kiểu gì cũng sẽ gặp phải mấy tên rác rưởi.
“Đã như thế này, vậy chúng ta liền báo cảnh sát đi, giao cho cảnh sát xử lý.” Thẩm Lệ nói, liền trực tiếp lấy điện thoại di động ra báo cảnh.
Người đàn ông đó thấy Thẩm Lệ lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát, cũng không bận tâm nói: “Cô hù dọa tôi? Cô nghĩ tôi sợ sao? Hả?”
Thẩm Lệ thực sự đã gọi điện cho cảnh sát, phớt lờ hắn và cô trực tiếp nói địa chỉ cho cảnh sát.
“Chết tiệt, con tiện nữ này thực sự đã gọi điện báo cảnh sát.” Hắn nói rồi túm lấy tóc Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ sớm đã xác định chính xác vị trí ghế sofa bên cạnh, cô trực tiếp ném Nguyễn Tri Hạ lên ghế sofa, lùi lại và dẫn người đàn ông đó qua một bên.
Nguyễn Tri Hạ vốn dĩ rất say, bị Thẩm Lệ làm như vậy nên đã tỉnh táo một chút..