“Không muốn…không muốn nôn nữa rồi…” Nguyễn Tri Hạ nói không liên tục, cô lại chà vào quần áo của anh và hơi thở dần dần ổn định.
“Không muốn nôn nữa thì ngồi cho ngay ngắn”
Tư Mộ Hàn nói xong, thấy Nguyễn Tri Hạ không cử động, anh liền đưa tay đẩy cô ra.
Lúc này mới phát hiện ra rằng cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Nguyễn Tri Hạ lúc ngủ so với bình thường không khác lắm, đôi mắt cô quá mê hoặc lòng người.
Bình thường khi cô mở mắt, từ cái nhìn đầu tiên đã cho người ta cảm thấy cô rất xinh đẹp.
Khi cô ngủ thiếp đi và nhắm đôi mắt lại, nhìn trông có chút ngây thơ, so với tuổi thật thì cô trẻ hơn nhiều.
Thời Dũng ngồi phía trước lái xe, thấy Tư Mộ Hàn gọi mình nhưng lại không cử động, đành phải gọi anh: “Cậu chủ?”
Tư Mộ Hàn khẽ ngước mắt lên và nói: “Không sao rồi.”
Thời Dũng nghe thấy vậy liền tiếp tục lại xe.
Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ một lúc lâu.
Không thể kiềm chế lòng mình, anh đưa tay vén sợi tóc ở trán cô ra sau tai.
Anh nhận ra rằng bản thân làm việc này có vẻ rất tự nhiên.
Trước đây anh thường làm những chuyện thân mật như thế này với Nguyễn Tri Hạ rồi sao?
Mặc dù Thời Dũng đã nói cho Tư Mộ Hàn về chuyện giữa anh và Nguyễn Tri Hạ nhưng chuyện đó chỉ có thể khiến anh có một chút thiện cảm với cô và dễ dàng chấp nhận cô hơn.
Nó không thể khiến cho anh trong một thời gian ngắn mà đem lòng yêu cô.
Anh nhìn thấy những nỗ lực của Nguyễn Tri Hạ.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự của Mjac Mộ Hàn.
Ngay khi xe dừng lại, liền có một vệ sĩ đến mở cửa cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ xuống xe và đi thẳng vào biệt thự.
Người giúp việc nghênh đón: “Cậu chủ…”
Bước chân của Tư Mộ Hàn không dừng lại, anh dặn dò: “Tìm một người tắm cho cô ấy.”
Lúc này Tư Hạ đã ngủ rồi, anh bước đi rất nhẹ nhàng.
Anh bế cô vào căn phòng mà trước đây cô đã từng ở, căn phòng đó vẫn giữ nguyên trạng.
Người giúp việc bước vào, Tư Mộ Hàn đứng dậy và nói: “Cho cô ấy tắm trước rồi thay quần áo.”
Người giúp việc gật đầu: “Vâng.”
Tư Mộ Hàn quay người trở về phòng của mình.
Anh trở về phòng tắm rồi nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.
Anh trở mình ngồi dậy, đưa tay lên ấn vào ấn đường và bật đèn ngủ, ngồi lặng yên trong vài giây rồi đắp chăn nằm xuống giường.
Anh mở cửa đi thẳng ra ngoài và dừng lại bên ngoài cửa phòng của Nguyễn Tri Hạ.
Đứng trước cửa phòng cô, anh sững lại một lúc.
Anh kẽ cau mày, xoay tay nắm cửa và đẩy cửa ra.
Người hầu có lẽ sợ Nguyễn Tri Hạ nửa đêm thức giấc nên bật đèn ngủ cho cô.
Ánh đèn lờ mờ, nhìn không rõ nét.
Tư Mộ Hàn bước đến và đứng trước giường, Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu ngủ không ổn định, đôi lông mày hơi nhíu lại.
Khi anh phản ứng lại, anh thấy rằng ngón tay của anh đã chạm vào ấn đường của cô.
Anh sững lại một lúc, ngón tay cứng lại, dứt khoát ấn lên ấn đường của cô một cách nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, hành động của anh không có tác dụng vỗ về, lông mi của Nguyễn Tri Hạ run rẩy vài lần và cô mở mắt..