*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó là giọng nói bất mãn của Tư Hạ: “Con không muốn......”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, Nguyễn Tri Hạ đoán là Tư Mộ Hàn lại đang thực hiện ánh mắt uy hiếp với con gái của anh.
Bởi vì giây tiếp theo, trong điện thoại truyền đến tiếng nói giống như thỏa hiệp của tiểu đại nhân Tư Hạ: “Được rồi.”
“Sao vậy?”
Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn nghiêng lỗ tai nghe tiếng động bên kia, mãi đến khi trong điện thoại truyền đến giọng nói rõ ràng của Tư Mộ Hàn, cô mới khẽ sửng sốt rồi nói: “Em làm việc xong rồi, em muốn tới đón Tư Hạ về.”
“Ừ.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn thoáng qua thiệp mời trong tay anh ta, hỏi: “Chuyện gì?”
“Phiền mợ chủ đưa thiệp mời này cho ngài Lưu Chiến Hằng.” Giọng điệu của Thời Dũng cực kỳ chân thành, giống như anh ta thật sự đang xin Nguyễn Tri Hạ giúp mình một chuyện vậy.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ giống như gương sáng, loại chuyện này, nếu không phải ý của Tư Mộ Hàn, sao Thời Dũng có thể tìm cô giúp được.
Thời Dũng là một người rất có chừng mực, đều cực kỳ cung kính với cô và Tư Mộ Hàn, hiệu suất làm việc của anh ta lại cao, loại chuyện gửi thiệp mời thế này cũng không khó khăn gì, nếu không phải Tư Mộ Hàn bày mưu đặt kế, sao Thời Dũng có thể tìm cô giúp được?
Nói theo cách khác, không có Tư Mộ Hàn bày mưu đặt kế, Thời Dũng cũng không dám nhờ cô làm loại chuyện nhỏ này.
Nguyễn Tri Hạ cười như không cười nhìn chằm chằm Thời Dũng, không nói chuyện, cũng không nhận lấy thư mời.
Thời Dũng tự nhiên biết Nguyễn Tri Hạ đã nhìn ra được việc Tư Mộ Hàn bày mưu đặt kế.
Anh hơi cúi thấp đầu, kiên trì nói: “Mợ chủ và anh Lưu có giao tình, có mợ chủ ra mặt, anh ta chắc chắn sẽ nể mặt.”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày nói: “Nói như là nếu các người ra mặt thì Lưu Chiến Hằng sẽ không đến tham dự bữa tiệc tối vậy, anh ta cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy.”
Tuy Lưu Chiến Hằng và Tư Mộ Hàn không đối đầu nữa, nhưng Lưu Chiến Hằng lại là một người rộng lượng, chỉ cần bọn họ đưa thiệp mời đến thì anh ta chắc chắn sẽ đi.
Thời Dũng hơi đau đầu.
Lúc mà anh bắt đầu theo đuổi vợ của mình thì cảm thấy đó đã là việc khó nhất rồi, nhưng hiện tại xem ra, đó cũng không phải là chuyện khó nhất.
Mà chuyện khó nhất đó là có một cấp trên tính tình cổ quái cùng với vợ của cấp trên không muốn theo như mọi việc đã định sẵn.
Nguyễn Tri Hạ đã nói như vậy, Thời Dũng tự nhiên cũng không vòng vo nữa, anh thở dài một tiếng không dễ phát hiện: “Đây đúng là ý của cậu chủ.”
Thời Dũng nói thật, Nguyễn Tri Hạ cũng không làm khó anh nữa, hơi nhíu mày nói: “Anh ấy vì sao lại để cho tôi đi đưa thư mời?”
Theo suy nghĩ của Tư Mộ Hàn, không phải là không muốn cho cô cùng với Lưu Chiến Hằng gặp mặt sao? Hiện tại như thế nào lại để cô đi đưa thư mời.
“Không biết.” Lúc đó Tư Mộ Hàn chỉ giao việc này cho anh, cũng không nói rõ nguyên nhân.
Thời Dũng cũng không dám hỏi.
“Tôi biết rồi.” Nguyễn Tri Hạ nhận lấy thư mời: “Tôi sẽ tự mình đi, cậu trở về đi.”.