“Về sau tôi sẽ thường xuyên ra ngoài…”
Trong lòng Tư Đình Phong đã hận Tư Mộ Hàn đến cực hạn, lúc này lại phải không ngừng tươi cười.
Tư Mộ Hàn làm vậy là đang giẫm lòng tự trọng của ông xuống vũng bùn, điều này còn khó chịu hơn là trực tiếp giết chết ông.
Nhưng ông cũng đâu phải là người dễ dàng chịu thua, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng, Thẩm Lệ đều đứng ở trong góc không mấy bắt mắt, lặng lẽ nhìn một loạt hành động của Tư Mộ Hàn.
Thẩm Lệ cầm một ly rượu vang đỏ, nâng cánh tay hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Ông chủ lớn đang muốn làm gì vậy?”
Trước đó cô chỉ biết Tư Mộ Hàn muốn tổ chức bữa tiệc tối, căn bản không hỏi tại sao Tư Mộ Hàn muốn tổ chức bữa tiệc tối lần này.
Đối với cô, bữa tiệc tối chỉ là vui chơi giải trí xem náo nhiệt mà thôi.
“Cần gì phải quan tâm tới anh ấy chứ.
” Nguyễn Tri Hạ xoay người lại ngồi xuống trên chiếc ghế chân cao, cũng gọi người phục vụ lấy một ly rượu vang đỏ.
Lưu Chiến Hằng ngồi xuống sát ở bên cạnh cô.
Anh ta ngồi xuống, ánh mắt Thẩm Lệ đảo qua trên người anh ta.
Từ vừa rồi, cô vẫn luôn chú ý tới Lưu Chiến Hằng.
Khí chất trên người Lưu Chiến Hằng sạch sẽ, thoạt nhìn làm cho người ta có một cảm giác vô cùng quang minh lỗi lạc, trong lời nói cử chỉ lại mang theo sự nghiêm khắc và thận trọng của một bác sĩ tâm lý.
Đây là một người có chút mâu thuẫn.
Bởi vì chuyện vừa rồi Lưu Chiến Hằng giải cứu giúp Nguyễn Tri Hạ, thành kiến ban đầu của Thẩm Lệ đối với anh đã giảm đi một ít, lại có thêm chút thiện cảm.
Cô hơi tò mò hỏi Lưu Chiến Hằng: “Ngài Lưu, các ngài làm bác sĩ tâm lý, có phải nhìn biểu cảm và động tác nhỏ của người khác là có thể dễ dàng suy đoán ra được người đó đang suy nghĩ gì hay không?”
Khi Thẩm Lệ mở miệng, Lưu Chiến Hằng lại nghiêng đầu chăm chú nghe cô nói.
Cô nói xong, Lưu Chiến Hằng ngẫm nghĩ một lát mới lên tiếng: “Cô Thẩm nói vậy vừa đúng lại vừa không đúng.
”
Nguyễn Tri Hạ lấy lại tinh thần, vừa vặn nghe được những lời này của Lưu Chiến Hằng.
Cô nhìn Thẩm Lệ lại nhìn Lưu Chiến Hằng hỏi: “Cái gì đúng với không đúng thế?”
Lưu Chiến Hằng vừa cười vừa nói: “Vừa rồi cô Thẩm hỏi tôi, có phải có thể từ biểu cảm và động tác nhỏ của người khác là nhìn ra trong lòng người đó đang suy nghĩ gì hay không.
”
Nguyễn Tri Hạ nghe xong khẽ gật đầu hỏi: “Có thể sao?”
Lưu Chiến Hằng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ vài giây nói: “Trên lý thuyết là có thể.
”
“Vậy anh xem thử Tri Hạ bây giờ đang suy nghĩ gì?” Thẩm Lệ hứng thú.
Làm một diễn viên, chuyện cần làm chính là miêu tả những nhân vật trên trang giấy rõ nét trước mặt khán giả.
Bác sĩ tâm lý thông qua phân tích ánh mắt và động tác của người khác ra tâm lý của con người.
Mà diễn viên cần phải làm ra một vài ánh mắt và hành động để biểu đạt ra nội tâm của người này.
Từ một loại ý nghĩa nào đó, điều này cũng là ý nghĩa khác của trăm sông đổ về một biển.
Nguyễn Tri Hạ viết kịch bản, không cần nhiều lời, tất nhiên cũng cảm thấy rất có hứng thú về điều này.
Lưu Chiến Hằng thấy hai người phụ nữ đều có hứng thú như vậy thì đặt cái ly trong tay xuống, quan sát kỹ Nguyễn Tri Hạ một lát mới lên tiếng nói: “Tư thế ngồi của Tri Hạ hơi nghiêng, mà phía nghiêng của cô ấy là về phía Ngài Tư.
”
Điểm đến thì ngừng.
Lưu Chiến Hằng không nói thêm nữa, chỉ cười nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Thẩm Lệ thoáng sững người một chút sau đó kéo dài giọng, “A” một tiếng với ý tứ sâu xa.
Nguyễn Tri Hạ khẽ sờ mũi của mình, bị hai người bọn họ nhìn cảm thấy không mấy dễ chịu.
.