Nguyễn Tri Hạ phụ họa: “Đúng vậy, rất ngọt.”
Mọi người thường nói, lúc đau khổ ăn một chút đồ ngọt sẽ tốt hơn.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy câu nói này vẫn có lý, bây giờ hình như cô không còn đau khổ nữa.
Lúc hai người đi lên lầu, đúng lúc Tư Hạ vừa mới ăn hết miếng sôcôla nhỏ đang cầm trong tay.
Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Hạ đi tới phòng vệ sinh để rửa mặt, đầu tiên cô tắm rửa sạch sẽ cho Tư Hạ, thay đồ ngủ, sau đó ôm cô bé trở về giường, chỉ để một mình cô ở trong phòng tắm.
Cô sợ Tư Hạ sẽ có chuyện tìm cô, cho nên không đóng cửa phòng tắm.
Nguyễn Tri Hạ mở vòi nước, hơi thất thần.
Trong phòng ngủ, Tư Hạ đang ôm búp bê ngồi trên giường, ngoan ngoãn đợi Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài.
Đột nhiên, bên cửa sổ có tiếng động.
“Cốc cốc!”
Tư Hạ nghe thấy tiếng động thì tò mò nhìn về phía cửa sổ.
Trong phòng có mở máy sưởi, rèm cửa sổ đóng chặt, Tư Hạ nhìn qua đó cũng chỉ có thể nhìn thấy rèm cửa sổ.
Trong rèm cửa sổ rất tĩnh lặng, không có động tĩnh gì.
Tư Hạ nhìn chằm chằm rèm cửa sổ một lúc, sau đó thu tầm mắt, tiếp tục đợi Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài.
Lúc này, bên cửa sổ lại có tiếng động.
Cốc cốc cốc!
Lần này vang lên mấy tiếng liên tục.
Thính giác của trẻ nhỏ rất tốt, nghe rất rõ.
Nguyễn Tri Hạ mở to mắt, tò mò nhìn về phía đó, không nhịn được bò ra khỏi chăn, trượt xuống giường, chạy về phía cửa sổ “cốc cốc cốc” kia.
Bên ngoài cửa sổ phòng Tư Nguyễn Chính là rừng cây, lúc cô bé kéo rèm cửa sổ ra, chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen.
Nhưng rất nhanh, ngoài cửa sổ đã hiện lên một tia sáng.
Vị trí của tia sáng kia là ở dưới góc trái của cửa sổ, chỉ là vệt sáng yếu ớt nhưng Tư Hạ lại nhìn thấy rất rõ ràng.
“Ồ?”
Tư Hạ kinh ngạc nhón chân lên nghiêng đầu nhìn.
Đột nhiên có một cánh tay thò ra từ bên dưới góc trái cửa sổ.
Tư Hạ ở độ tuổi này đối với bất cứ thứ gì cũng đều cảm thấy tò mò, cô bé không chỉ không sợ, ngược lại còn tò mò nhìn chằm chằm cánh tay kia.
Trước tiên là một bàn tay thò ra từ bên góc trái cửa sổ, tiếp theo đó là cánh tay, sau đó là đầu rồi đến đôi vai rộng…
Khi khuôn mặt của người kia lộ ra, ánh mắt của Tư Nguyễn Lập tức sáng lên, khi thấy cô bé vì quá vui đến độ sắp kêu lên, người bên ngoài cửa sổ làm một tư thế ra hiệu cho bé im lặng.
Tư Hạ vô cùng nghe lời không lên tiếng, hai tay nắm chặt thành quả đấm nhỏ, luống cuống đặt trước người, giọng nói cực nhỏ: “Ba ơi.”
Cửa sổ cách âm rất tốt, cô bé lại gọi nhỏ như vậy nên Tư Mộ Hàn ở bên ngoài cửa sổ căn bản là không nghe thấy.
Nhưng anh có thể đọc được khẩu hình của cô bé.
Gần một tháng nay anh chưa được gặp Tư Hạ.
Cô bé dường như lại lớn hơn một chút, mặc bộ quần áo ngủ bằng lông, trông vô cùng mềm mại, đáng yêu.
Nhiệt độ trong phòng mở rất vừa vặn, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của bé còn hơi ửng hồng.
Anh vốn cho rằng, Tư Hạ nhìn thấy anh sẽ sợ.
Đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên xuất hiện một người ở bên ngoài cửa sổ, cho dù là ai gặp phải cảnh tượng này cũng sẽ sợ hãi.
Nhưng mà cô bé vừa nhìn đã nhận ra anh, đã thế còn ngoan ngoãn nghe lời anh không lên tiếng nữa..