Chương 1381:
Một người phụ nữ thông minh cũng có thể biến thành kẻ ngốc vì tình yêu.
Thấy cô ta cũng chỉ là một kẻ ngốc nên Nguyễn Tri Hạ không tính toán với cô ta.
Lưu Chiến Hằng liếc nhìn cửa phòng rồi đưa Nguyễn Tri Hạ đi.
Có điều, cái nhìn cuối cùng của anh ta khiến cho Nguyễn Tri Hạ hơi bất an.
Bây giờ cô đã mất lòng tin vào Lưu Chiến Hằng nên sẽ càng không tin rằng Lưu Chiến Hằng sẽ thực sự buông tha cho Tư Hạ dễ dàng như vậy.
Những người tốt bụng thì từ trong xương tủy đã tốt bụng rồi còn những kẻ đội lốt người tốt thì sự độc ác sẽ càng hiện rõ hơn.
Lưu Chiến Hằng chính là loại người thứ hai.
Nguyễn Tri Hạ không tin anh ta còn chút lòng tốt nào, chỉ hy vọng sự độc ác trong lòng anh ta không quá mức xấu xa.
Tư Mộ Hàn ở sát bên cạnh nên nếu Tư Mộ Hàn có thể nhanh một chút thì Tư Hạ sẽ không xảy ra chuyện gì hết.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ đang suy nghĩ rất nhiều chuyện nên bước chân hơi chậm lại.
Ly vẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ, thấy cô đi chậm như vậy liền đưa tay lôi cô đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn cô cười mỉa mai.
Sắc mặt của Ly đột nhiên trở nên rất khó coi, định lên tiếng thì nghe thấy Lưu Chiến Hằng nói: “Buông cô ấy ra.”
“Cậu chủ!” Tuy Ly không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ tay Nguyễn Tri Hạ ra.
Khi Ly thả Nguyễn Tri Hạ ra còn hừ với Nguyễn Tri Hạ một tiếng rồi đi lên đầu để dẫn đường.
Sau khi xuống lầu, bọn họ chưa đi ngay.
Nguyễn Tri Hạ để ý thấy Lưu Chiến Hằng nháy mắt ra hiệu với Ly, sau đó Ly liền đi triệu tập thuộc hạ.
Đợi đám đàn em có mặt đầy đủ, Ly để tách hai tay ra song song, đám đàn em liền tách chia làm hai nhóm.
Ly chỉ vào một trong số họ nói: “Các cậu dẫn theo người lái xe rời khỏi biệt thự bằng cửa sau, những người còn lại thì đi theo chúng tôi bằng cửa trước.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, liền quay lại nhìn Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng nhìn sang, cuối cũng cũng nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của Nguyễn Tri Hạ như ý nguyện nên khóe miệng anh ta khẽ cong lên: “Tri Hạ, có muốn đánh cược với tôi không.”
Nguyễn Tri Hạ cực kỳ cảnh giác nhìn anh ta: “Cược gì?”
“Đương nhiên là đánh cược xem Tư Mộ Hàn có thể đoán đúng chuyện chúng ta sẽ đi ra bằng cửa trước hay cửa sau?” Vẻ mặt Lưu Chiến Hằng vô cùng phấn khởi, giống như một đứa trẻ sắp có được món đồ chơi yêu thích của mình vậy.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy hành động của Ly thì cô đã mơ hồ đoán được Lưu Chiến Hằng sai Ly làm gì rồi.
Năm đó khi cô đốt cháy biệt thự của Lưu Chiến Hằng để chạy trốn, Thẩm Sơ Hoàng cũng dùng cách này để giúp cô chạy trốn.
Cách thức quen thuộc như vậy làm cho Nguyễn Tri Hạ chợt lóe lên một suy nghĩ nên cô nheo mắt hỏi Lưu Chiến Hằng: “Anh quen Thẩm Sơ HSo?”
“Đương nhiên là tôi biết anh chàng mối tình đầu đó của cô.” Biểu cảm trên mặt Lưu Chiến Hằng lại càng phấn khởi hơn: “Tri Hạ, cô không biết sao? Năm đó khi giúp cô chạy trốn khỏi thành phố Hà Dương, cũng có công lao của tôi đấy.”
Nhưng không biết anh ta nhớ ra chuyện gì mà lập tức chuyển thành vẻ mặt tiếc nuối, nói: “Tiếc là lẽ ra chúng ta có thể chính thức quen biết nhau tại Úc, nhưng Tư Mộ Hàn lại cho người theo dõi cô quá sát sao, giải quyết hết đám thanh niên nghiện ngập xấu xa đó, ngay cả cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân tôi cũng không có, đúng là đáng tiếc…”
Đầu Nguyễn Tri Hạ như muốn nổ tung, mãi một lúc sau cô mới phản ứng lại.
Cô lẩm bẩm hỏi: “Như vậy là ý gì?”
Lưu Chiến Hằng rất kiên nhẫn giải thích cho cô: “Đám thanh niên xấu xa đó là tôi thuê, vốn định làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng bọn chúng đã bị người của Tư Mộ Hàn giải quyết trước, không cho tôi cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Lúc trước anh từng nói tôi đã cứu anh là giả sao?” Khi Nguyễn Tri Hạ ở Úc đúng là đã gặp bọn xấu vài lần, cũng từng gọi điện báo cảnh sát.