Chương 2100:
Lúc Tư Nguyễn nói,sắc mặt cô bé vẫn có hơi căng thẳng.
Tư Mộ Hàn bình tĩnh hỏi : “ Vậy thì tại sao?”
Tư Nguyễn hậm hực nói : “ Tại bạn ấy đáng ghét.”
“ Ồ?” Tư Mộ Hàn bình tĩnh quay qua nhìn Tư Nguyễn : “ Vậy nếu như có người cảm thấy con đáng ghét,cũng được ra tay đánh con sao?’
Tư Nguyễn khựng người, sau đó bé bĩu môi nói : “ Bạn ấy nói mẹ….”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn trầm xuống : “ Bạn ấy nói gì mẹ?”
Tư Nguyễn bĩu môi, gương mặt nhỏ bé có hơi bướng bĩnh, bé không nói gì cả.
Tư Mộ Hàn chằm chặp nhìn bé một hồi, sau đó cúi người xuống bế cô bé lên.
Tư Nguyễn có hơi ngạc nhiên nhìn Tư Mộ Hàn
Tư Mộ Hàn đưa tay vuốt ve tóc mái của Tư Nguyễn và khẽ nói: “ Có phải ba đã sắp xếp vệ sĩ cho con rồi không?”
Tư Nguyễn : “ Hả?”
Tư Mộ Hàn nhìn vào mắt bé, sắc mặt rất nghiêm túc : “ Hạ Hạ, con phải nhớ kỹ, nếu không phải là chuyện vạn bất đắc dĩ thì không được tự mình ra tay, điều đó có nghĩa là con có thể sẽ bị thương , nhớ ,vĩnh viễn không được tự đặt mình vào nguy hiểm biết không.”
Tư Nguyễn nghiêng nghiêng đầu, cô bé không hiểu.
Tư Mộ Hàn không mong cô bé hiểu, anh chỉ nói : “ Có chuyện gì thì tìm vệ sĩ xử lý là được.”
Tư Nguyễn nói : “ Chú vệ sĩ không xử lí được thì sao?”
Tư Mộ Hàn nhìn cô bé với không chút biểu cảm nào trên mặt, trên mặt chỉ thiếu dòng chữ ‘ Không phải ba đã tới rồi sao”
Tư Nguyễn đột nhiên mỉm cười, bé ôm lấy cổ của Tư Mộ Hàn rồi hôn lên mặt anh: “ Ba ơi, con yêu ba nhất!”
Tư Mộ Hàn nhẫn nại nhếch miệng cười, sau đó lên tiếng nói : “ Nước bọt kìa.”
Mạ Hạ chớp mắt đôi mắt ngây thơ, bé đưa tay ra lau nước bọt do bé hôn.
……
Trong văn phòng, giáo viên, đứa trẻ bị đánh và cả cha mẹ của đứa trẻ đã đến từ sớm.
Khi Tư Mộ Hàn bế Tư Nguyễn vào trong, những người bên trong ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc.
Tư Nguyễn đi học mẫu giáo, thủ tục nhập học các loại đều do một tay Thời Dũng xử lí.
Mặc dù mọi người đều biết rằng Tư Mộ Hàn có một trợ lý rất đắc lực, nhưng người quen biết Thời Dũng thì lại rất ít.
Nhưng khuôn mặt của Tư Mộ Hàn, thì ai ai cũng biết.
Những người bên trong đều hướng mắt nhìn Tư Mộ Hàn, nhưng không ai dám mở miệng nói cả.
Tư Mộ Hàn đặt Tư Nguyễn xuống đất, sau đó anh ngẩng đầu quét mắt nhìn qua đứa trẻ bị Tư Nguyễn đánh.
Cậu bé rất mập và dường như không bị thương chỗ nào cả.
Sau đó anh nhìn qua cô giáo, thanh âm nhạt nhạt lạnh lùng vang lên : “Xin chào, tôi là ba của Tư Nguyễn.”
“ Cậu…cậu Tư….” Cô giáo hoàn toàn choáng váng. Cô nhìn Tư Mộ Hàn, sau đó lại quay qua nhìn phụ huynh của đứa trẻ kia, không nói nên lời.
Tư Mộ Hàn có hơi nhíu mày, rõ ràng là hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “ Là cô đã gọi tôi tới đây.”
CHƯƠNG 2101:
Giọng điệu Tư Mộ Hàn nghe rất bình tĩnh, không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng lại khiến người khác rùng mình.
“Sự việc là như vậy, anh Tư…” Cô giáo run rẩy, lời nói có chút không rõ ràng: “Bạn nhỏ Tư Nguyễn…xảy ra xung đột với những bạn nhỏ khác…”
Tư Mộ Hàn chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Cô đã nói không rõ ràng, tôi kêu con gái tôi nói.”
Nói xong, anh quay sang hướng Tư Nguyễn, ra hiệu cho cô bé nói.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người Tư Nguyễn.
Mặc dù bị nhiều người như vậy nhìn, nhưng Tư Nguyễn cũng không sợ hãi.
Hai tay Tư Nguyễn để ra sau lưng, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị nhìn cậu bé bị cô bé đâm trọng thương: “Cậu ấy nói xấu mẹ con, con đã kêu cậu ấy không được nói, cậu ấy không nghe nên con liền giáo huấn cậu ấy một chút.”
Giáo huấn một chút?
Cái này là học từ ai?
Tư Mộ Hàn nhìn cô bé, lúc trước mặt nhiều người như vậy lại không nói cái gì.
Dù sao Nguyễn Tri Hạ đã từng nói, cô bé cũng cần mặt mũi.
Huống chi một cô bé vốn thông minh như Tư Nguyễn.
Tư Nguyễn không biết bản thân mình nói không đúng chỗ nào, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Tư Mộ Hàn.
Thời Dũng đứng phía sau Tư Mộ Hàn giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.
Tiểu tổ tông này còn thực sự dám nói.
Khi cha mẹ của cậu bé kia nhìn thấy Tư Mộ Hàn, liền không dám lên tiếng.
Lúc nghe thấy những lời nói của Tư Nguyễn, liền đánh vào đầu con trai mình: “Còn không mau xin lỗi đi.”
Anh ta nói xong, quay đầu lại nhìn Tư Mộ Hàn, hi vọng Tư Mộ Hàn không tính toán với một đứa trẻ.
Nhưng Tư Mộ Hàn lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Cậu bé kia liếc nhìn Tư Mộ Hàn, nước mắt lưng tròng nói: “Xin lỗi…”
Tư Mộ Hàn liếc nhìn cậu bé: “Chú kêu cháu xin lỗi chú sao?”
Cậu bé liền bật khóc.
Cha mẹ của cậu bé biết ý, kéo cậu đến chỗ Tư Nguyễn nói: “Xin lỗi bạn học của con đi!”
“Tớ xin lỗi…..tớ….sau này tớ sẽ không nói như vậy nữa.” Cậu bé khóc đến mức không thể thở được.
Mặc dù Tư Nguyễn có chút ghét bỏ nước mắt nước mũi của cậu ta, nhưng thấy cậu bé xin lỗi một cách chân thành, vẫn quyết định tha thứ cho cậu bé.
Tư Nguyễn nghiêng nghiêng đầu nói: “Tôi tha thứ cho cậu.”
Nói xong, cô bé lục trong túi của mình, cuối cùng lấy ra một cây kẹo mút.
Cô bé đưa cây kẹo mút cho cậu bé kia: “Tôi cũng đánh cậu, cho cậu kẹo này.”
Bàn tay cậu bé đưa ra được một nửa lại rút về, trên mặt vẫn còn nước mắt, cẩn thận trộm nhìn Tư Mộ Hàn.
Chú này quá đáng sợ rồi.
Tư Mộ Hàn quay đầu đi, không nhìn hai đứa trẻ nữa.
Lúc này cậu bé mới nhận lấy cây kẹo.
——-