Chương 2208:
Ngày hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Tư Mộ Hàn.
Anh ngồi bên giường, đôi mắt nhìn cô chặt chẽ.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, giọng nói của anh hàm chứa sự quan tâm: “Em không sao chứ?”
Nguyễn Tri Hạ xoay người cầm gối đánh vào người anh, phẫn nộ bất bình nói hai chữ:
“Cầm thú.”
Tư Mộ Hàn bắt lấy cái gối và ngã người nằm xuống, trong giọng nói mang chút ý cười: “Tinh thần không tệ.”
Nguyễn Tri Hạ khịt khịt mũi: “Anh ra ngoài, em muốn thay quần áo.”
“Anh có thể giúp em…”
“Cút”
“Ò.”
Tư Mộ Hàn rón rén từ trong phòng ngủ “cút” ra ngoài.
Nếu anh ta tiếp tục làm trò như vậy, tối nay rất có thể sẽ phải ngủ trên ghế sofa.
Nguyễn Tri Hạ từ trước tới nay đều phải chịu thua anh ta, đến cuối cùng anh ta luôn là người giành chiến thắng.
Khi cô vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn vẻ mặt tươi cười đắc ý ngồi trước bàn ăn, có vẻ như tâm trạng anh ta đang rất tốt.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trên xe lăn đi ra, vừa nhìn thấy cô, Tư Mộ Hàn đã đi tới giúp cô đẩy xe lăn.
Bữa sáng đã được mang tới, vô cùng thịnh soạn.
Nguyễn Tri Hạ vừa mới ăn được vài miếng, điện thoại của Tư Mộ Hàn rung lên.
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, Tư Mộ Hàn nghe điện thoại nhưng không nói gì, đứng dậy đi ra phía ngoài cửa.
Sau khi anh ta đi, Nguyễn Tri Hạ không biết anh ta đang làm gì, cũng không muốn hỏi nhiều.
Gần đây Tư Mộ Hàn rất bận rộn, cô có thể không giúp gì được cho anh nhưng cũng không thể đem lại phiền phức.
Một lúc sau, Tư Mộ Hàn trở về.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn thì thấy Cố Tri Dân đang đứng đằng sau Tư Mộ Hàn.
Cố Tri Dân chớp chớp mắt chào cô: “Tri Hạ.”
“Cố Tri Dân!”, Nguyễn Tri Hạ tươi cười: “Sao anh lại đến đây?”
Những năm nay cô đều ở cạnh Tư Mộ Hàn, cộng với mối quan hệ với Thẩm Lệ nên cô và Cố Tri Dân cũng ngày càng thân thiết hơn.
Nhìn thấy người quen, cô tự nhiên cảm thấy rất vui.
“Anh đến đây tham gia một sự kiện, vừa hay được tổ chức ở đối diện chỗ này.”, nói rồi anh ta ngồi xuống phía đối diện cô, vẫn là dáng vẻ phong trần đó.
Nguyễn Tri Hạ hỏi anh ta: “Vẫn chưa ăn sáng đúng không?”
“Vẫn chưa, nhưng trước khi ăn…”, anh ta lấy điện thoại ra, đi về phía Nguyễn Tri Hạ: “Chúng ta chụp một tấm ảnh gửi vào hội nhóm trước đã.”