TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Võ Thần
Chương 23: Chương 23: Cái bóng kinh khủng

Hầu Khánh dùng cánh tay còn lại che vết thương bị chém, máu tươi lâm ly không ngừng rỉ ra từ kẻ tay, kết hợp với vẻ mặt mao tủng cốt nhiên, lộ ra cực kỳ khủng bố.

- Vận khí của ngươi rất tốt!

Hầu Khánh âm trầm ngó chừng Lâm Phong, đến giờ phút này, gã vẫn không cho rằng Lâm Phong có thực lực đánh bại gã, vậy nhất định là Lâm Phong may mắn, lúc huy kiếm cũng đúng vào một khắc mà gã không cách nào chống cự. Không chỉ có Hầu Khánh nghĩ như vậy, đám đệ tử ngoại môn cũng ôm ý nghĩ này, bọn họ không tin một phế vật như Lâm Phong thật sự có thể dùng một kiếm mà đánh bại Hầu Khánh.

- Vận khí tốt?

Lâm Phong sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền cười cười, có lẽ vậy.

- Lần sau, ta sẽ không cho ngươi thêm cơ hội nào.

Hầu Khánh dùng lê chân bước vào trong đám người, bị chém đứt một cánh tay làm gã bị thương nặng, cần phải sớm trị liệu.

- Hi vọng không có lần sau.

Lâm Phong âm thầm lắc đầu, Hầu Khánh bại đến mức mà gã không nhìn rõ là bại như thế nào, còn cho là hắn có vận khí tốt, loại tâm tính này, sau này cũng tuyệt không thể thắng được.

- Ngay cả người chấp pháp ngươi cũng dám đã thương, xem ra trong mắt ngươi, căn bản cũng không có Vân Hải tông.

Mạc Tà lại chụp thêm một tội danh cho Lâm Phong.

Nhìn Mạc Tà, Lâm Phong cười lạnh nói:

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

- Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do, dựa theo ý ngươi là được, ta phải để cho gã chặt đứt một tay, sau đó bị trục xuất khỏi Vân Hải tông mới được xem là trong mắt có Vân Hải tông, ngươi không cảm thấy chuyện như vậy rất buồn cười sao, trưởng lão!

Lâm Phong gằn ra hai chữ trưởng lão đặc biết nặng, muốn phế tay hắn, trục xuất khỏi tông môn rồi, lại còn muốn trong mắt hắn có Vân Hải tông. Lâm Phong thật sự có chút bội phục Mạc Tà, lời như vậy cũng nói ra được.

- Tông chủ, ta có thể vì mình mà nói vài câu không?

Lâm Phong không nhìn Mạc Tà, người có quyền quyết định là Nam Cung Lăng.

Trong ánh mắt Nam Cung Lăng lộ ra thần sắc hơi chút thú vị, gã quả thật rất có hứng thú với Lâm Phong, từ đầu tới cuối không kiêu không sợ, bình tĩnh thản nhiên, Võ tu, chính là cần có tâm tính như vậy.

- Nói!

Nam Cung Lăng gật đầu.

- Tông chủ, ta được gọi tơi đây, vừa tới đã nghe trưởng lão định tội, nói ta đại nghịch bất đạo, là bại hoại của tông môn. Ta mở miệng giải thích thì nói ta chống đối trưởng lão, muốn chặt tay của ta. Ta muốn hỏi, tông môn định tội, có phải chỉ cần trưởng lão nói có tội liền có tội, tông môn chấp pháp, có phải theo lời một mình gã là có thể thay thể cho pháp tắc trong tông môn.

Từng lời lẽ sắc bén được Lâm Phong nói ra, làm cho đám người ở đây thầm nghĩ là hắn điên rồi.

- Lớn mật!

Khí tức cường đại khóa Lâm Phong lại, Mạc Tà hận không thể lập tức giết chết Lâm Phong tại chỗ.

- Ta không lớn mật sẽ bị phế, còn phải trục xuất tông môn, vì sao không lớn mật một hồi, bản thân ta cũng muốn hỏi trưởng lão, tội của ta, từ đâu mà đến?

Lâm Phong tự nhiên không sợ hãi, giằng co với Mạc Tà.

- Súc sinh, ngươi đả thương huynh đệ, vũ nhục trưởng bối, không dám nhận sao?

Lâm Thiên quát lạnh một tiếng.

- Thì ra là vậy!

Lâm Phong cười lạnh:

- Xem ra trưởng lão định tội cho ta là nghe lời ả.

- Đúng thì thế nào?

Sát cơ trong lòng Mạc Tà càng ngày càng thịnh, dù Lâm Thiên cùng Sở Triển Bằng không đối phó Lâm Phong, y cũng muốn Lâm Phong chết.

- Ha ha, nếu trưởng lão thừa nhận, bản thân ta muốn làm trò trước mắt tông chủ mà hỏi trưởng lão một câu! Ngươi nghe lời nàng liền định ra tội danh lên đầu ta, lại không chịu nghe ta giải thích, ngươi là trưởng lão Vân Hải tông ta, hay là trưởng lão của Hạo Nguyệt tông?

- Giỏi cho một tên miệng lưỡi sắc bén, ngay cả trưởng lão nội môn như ta mà ngươi cũng dám vũ nhục, hiện tại ta liền phế đi tu vi của ngươi, thanh lý môn hộ.

Mạc Tà đã không nhịn được nữa, nếu cứ để Lâm Phong nói tiếp, hình tượng trưởng lão anh minh của y liền hoàn toàn bị phá hủy.- Thị phi công đạo ở trong lòng người, ta chỉ là một tên đệ tử ngoại môn, ngươi muốn phế thì cứ động thủ là được, cần gì phải nói gán lên những tội danh kia.

Lúc Lâm Phong nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn Nam Cung Lăng.

Nếu Nam Cung Lăng ngăn cản Mạc Tà, thì hắn vẫn là đệ tử Vân Hải tông, nếu Nam Cung Lăng tùy ý để Mạc Tà phế hắn, vậy hắn liền nói ra chuyện Chung Cổ Tuyệt Bích, chỉ là, đến lúc đó dù đã thoát hiểm, hắn cũng không còn là đệ tử Vân Hải tông nữa. Tông môn không có ta, ta cần gì phải có tông môn, trong xương Lâm Phong không có tư tưởng nô tính này.

Hết thảy, đều nằm trong một ý nghĩ của Nam Cung Lăng.

Bước chân Mạc Tà ngày càng gần.

Nam Cung Lăng chú ý đến ánh mắt Lâm Phong, mắt y vẫn luôn nhìn Lâm Phong.

- Người này tâm trí kiên nghị, đối mặt tình thế nguy hiểm như thế mà không đổi sắc, hơn nữa thiên phú không tồi, mấy năm sau có lẽ sẽ tiến vào nội môn, thậm chí trở thành hạch tâm đệ tử.

- Mạc Tà thân là trưởng lão nội môn, thành tựu võ đạo tự nhiên không kém, hơn nữa thiên phú không tồi, sau này có thể tăng lên, mặc dù chuyện hôm nay là y sai trước, nhưng dù sao y cũng là trưởng lão nội môn, hơn nữa y là con của Mạc Thương Lan.

Trong chớp mắt này, Nam Cung Lăng suy nghĩ rất nhiều, thân là đứng đầu một tông, bất cứ chuyện gì gã cũng phải phân rõ hơn thiệt, có lợi với tông môn thì cứ làm, bất lợi với tông môn thì không thể làm.

Gã dĩ nhiên biết chuyện này sai ở người Mạc Tà, nhưng vấn đề là, nếu gã ngăn Mạc Tà, chẳng khác nào làm tổn hại thể diện của Mạc Tà, sau này làm cho trong lòng Mạc Tà có ngăn cách. Gã không thể không bận tâm đến Mạc Thương Lan, dù sao Mạc Thương Lan là đại trưởng lão của tông môn, vì Vân Hải tông lập nhiêu công lao hãn mã.

Nếu so sánh, một tên có tiềm lực như Lâm Phong vẫn lộ vẻ bé nhỏ không đáng kể.

Nam Cung Lăng trầm mặc để cho Lâm Phong ầm thầm tự giễu cười một tiếng, giễu cợt mình vô tri, mình chỉ đánh bại đệ tử ngoại môn thứ mười là Hầu Khánh mà thôi, hắn vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn như cũ, mà Mạc Tà là trưởng lão nội môn, Nam Cung Lăng sao có thể làm tổn hại mặt mũi của Mạc Tà.

Chỉ có thực lực bản thân đủ cường đại mới có thể không để cho mình lâm vào tình thế nguy hiểm.

- Tiểu tử ngu muội!

Mạc Tà còn cách Lâm Phong không xa, lời nói âm lãnh trực tiếp truyền vào trong tai Lâm Phong, trên mặt y mang theo nụ cười chứa đựng sát ý nghiêm nghị, một tên đệ tử ngoại môn mà thôi, dám đối nghịch với y, thật là không biết sống chết.

- Lâm Phong xong rồi!

Đám người thầm nghĩ trong lòng, chẳng qua, thằng này đúng là gieo gió gặp bão.

- Đáng tiếc, không tự tay phế đi tu vi của hắn.

Lâm Thiên lạnh lùng cười một tiếng, kết cục này hơi ngoài ý muốn của cô ta, nhưng cũng giống vậy, dù sao Lâm Phong hẳn phải chết.

Khí thế cường đại ép lên người Lâm Phong, lông tóc Lâm Phong dựng lên, đôi môi mở ra, sắp muốn mở miệng, đúng lúc này, hàn ý đang khóa lấy hắn đột nhiên biến mất, vô ảnh vô tung.

- Ồ?!

Lâm Phong sửng sốt, có chút ngoài ý muốn, luồng hàn ý này sao đột nhiên lại biến mất? Hơn nữa còn biến mất triệt để như vậy.

Mạc Tà đang đứng cách hắn không xa, chỉ là lúc này Mạc Tà đã dừng bước, hai con ngươi điên cuồng trừng lớn, giống như là nhìn thấy một chuyện bất khả tư nghị. Đúng lúc này, một luồng áp lực không thể kháng cự phủ xuống người y.

Trong lúc mọi người không hiểu vì sao mà Mạc Tà dừng lại, Nam Cung Lăng cùng Mạc Thương Lan đã rùng mình, lộ vẻ kinh hãi.

- Đó là…

Lâm Phong nhìn tới nơi ánh mắt Mạc Tà dừng lại, đồng dạng, trong mắt hắn cũng lộ ra rung động mãnh liệt, cơ hồ hắn không dám tin vào hai mắt của mình.

- Không có nhìn lầm!

Lâm Phong trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm lên người Mạc Tà, ở nơi đó có một cái bóng, cái bóng này hiện lên hình người. Hơn nữa, nó còn động, khi Mạc Tà bất động, cái bóng này cũng sẽ động.

Đây là một cái bóng, một cái bóng người chân thật.

Nhưng đáng sợ chính là, Lâm Phong chỉ nhìn thấy được cái bóng này, nhưng không thấy người đứng ở chỗ nào, hắn không nhìn thấy chủ nhân của cái bóng.

Không chỉ có Lâm Phong chú ý tới, Mạc Tà cùng mấy người Tông chủ cũng dị thường, tất cả đều tập trung nhìn vào cái bóng trên người Mạc Tà.

- Cút về ngay!

Một thanh âm khàn khàn từ trong hư vô truyền ra, chỉ nghe được thanh âm, nhưng không thấy người nói.

Một màn quỷ dị này làm cho rất nhiều người đổ mồ hôi lạnh đầy lưng, cái bóng xuất hiện từ hư không này, sâu sắc rung động đám người.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

| Tải iWin