Kiếm lơ lửng trên Thiên Thư, thanh kiếm hủy diệt màu đen.
Tuy chỉ là ảo ảnh, nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm này, Lâm Phong thấy trái tim mình đập thình thịch thình thịch.
Đây mới là kiếm, yên lặng, sắc bén, ngạo nghễ. Kiếm ý là chiến, là tiêu diệt, phá hủy tất cả mọi thứ, dường như không ai có thể ngăn cản được thanh kiếm này. Kiếm ở, vạn vật diệt.
Lâm Phong chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ là ảo ảnh của một thanh kiếm mà lại có thể khiến lòng người rung động đến vậy, giống như sinh ra là để hủy diệt, tồn tại là để chiến đấu.
- Nếu ta lĩnh ngộ được kiếm ý của kiếm ảnh, tất có thể người kiếm hợp nhất, người tức là kiếm, người ra là kiếm ra, hủy diệt tất cả.
Lâm Phong sinh ra một ý nghĩ trong đầu, thực chân thật. Hôm nay tuy hắn sử dụng kiếm, mà nhiều người thấy đó là lợi hại, nhưng nhìn thấy thanh kiếm này Lâm Phong mới biết được, hắn còn chưa được coi là kiếm tu, chỉ có lấy kiếm làm hắn thì mới có thể đi đến bước đó, hắn mới được xem là một gã kiếm tu chân chính.
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nói ra thì dài dòng nhưng đó chỉ là một ý niệm của Lâm Phong, tất cả đều diễn ra trong đầu hắn, hoàn thành chỉ trong chớp mắt.
Người ngoài nhìn thì thấy lúc này Lâm Phong nhắm mắt lại, đứng ở đó không hề động đậy, như là bị thương rất nặng, lại như là đang tích thế.
Tất cả đều muốn xem Lâm Phong không tiếc một trận chiến sẽ chiến thế nào với Hắc Ma.
Không ai nghi ngờ quyết tâm của Lâm Phong, bởi vì lúc này trên người hắn lại tỏa ra một luồng kiếm ý lạnh thấu xương. Mà điều càng khiến người ta khiếp sợ là Lâm Phong dù nhắm mắt lại nhưng luồng chiến ý này vẫn điên cuồng tăng lên, càng lúc càng mạnh.
Ngoài chiến ý ra thì còn hủy diệt khí nữa.
- Một nam nhi với tính cách thật kiên cường, thật kiêu ngạo!
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Mọi người thầm nghĩ, đến thời khắc này mà Lâm Phong vẫn còn có chiến ý như thế, thật khó tin.
Nhưng lúc này, ở trên khán đài, Vũ Cừu và người cầm đầu Nhiếp gia kia đều nhíu mày, cảm thấy không đúng chút nào, chiến ý của Lâm Phong không thể nào mạnh lên như vậy, mà vẫn còn không ngừng tăng lên. Vừa rồi Lâm Phong ở thời kỳ cường thịnh đều không có chiến ý và khí hủy diệt mênh mông hùng mạnh đến thế.
- Hắn đang lĩnh ngộ!
Hai người đột nhiên nhận ra, sững sờ ở đó, trong trận chiến vừa rồi, Lâm Phong lĩnh ngộ?
Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai và Long Đỉnh cũng nhìn chăm chú vào Lâm Phong, cảm giác được chiến ý ngày càng mạnh kia, hai người đều có tâm tư riêng.
Lĩnh ngộ, ở thời điểm này mà Lâm Phong lại lĩnh ngộ.
- Ngạn nhi, mau giết nó.
Lúc này, người cầm đầu Nhiếp gia mở miệng hô to, khiến cho Hắc Ma đang nhìn chằm chằm Lâm Phong kia hơi khựng lại, rồi Hắc Ma lại một lần nữa bước tới phía Lâm Phong.
Rầm!
Khí tức kinh khủng hung mãnh từ trên người Lâm Phong phóng ra, chiến ý vô tận và tịch diệt ý kia như tương dung với khí tức của Lâm Phong, chỉ trong chốc lát đã phóng ra ngoài. Xung quanh thân thể Lâm Phong, một luồng kình phong tự nhiên kéo đến, bộ quần áo rách rưới trên người Lâm Phong không gió mà bay phất phới, trông vô cùng tiêu sái.
- Đột phá rồi!
Mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Lâm Phong, hắn lĩnh ngộ trong chiến đấu, cũng đột phá trong chiến đấu.
Hắc Ma thấy vậy thì sắc mặt thay đổi, chỉ giây lát đã bước đến trước người Lâm Phong, giơ chưởng lực mang theo ngọn lửa màu đen đánh tới Lâm Phong.
Mà cũng đúng lúc này, Lâm Phong đột nhiên mở mắt ra, ánh sáng rực rỡ chói mắt khiến Hắc Ma hơi nhắm lại. Đến lúc y mở mắt ra thì chưởng lực đã đánh vào không khí, Lâm Phong đã đứng cách y mười mét.
Nhìn đôi mắt Lâm Phong, Hắc Ma bỗng thấy lòng phiền chán, đã không còn khí thế điên cuồng thẳng tiến không lùi nữa.
Lâm Phong khi ở Linh Vũ cảnh tầng năm đã mạnh đến vậy, suýt chút nữa là lấy mạng hắn, sau khi đột phá tới Linh Vũ cảnh tầng bảy rồi thì Lâm Phong sẽ khủng bố cỡ nào?
- Ngươi đã thua.
Nhìn Hắc Ma, Lâm Phong thản nhiên nói.
- Ngươi đã không dám đối mặt với ta, ngay cả dũng khí chiến đấu đều mất đi, lại thừa dịp ta còn chưa tỉnh mà phát động công kích với ta! Hắc Ma, nếu cách đây không lâu ta còn kính nể ngươi, thì bây giờ ngươi đã hoàn toàn là kẻ thất bại, ngươi đã không còn tư cách chiến với ta nữa.
Trong đôi mắt Lâm Phong tràn ngập vẻ bá đạo bễ nghễ, chiến ý dừng trên đỉnh cao, ép qua tất cả.
Hắc Ma chấn động, nhìn chằm chằm Lâm Phong mà không nói lời nào. Thực tế cũng đúng như lời Lâm Phong nói, tâm của Hắc Ma quả thực đã dao động, mất đi cái khí thế sẽ phá hủy tất cả vừa rồi. Một kiếm mà Lâm Phong đâm vào trong cơ thể y đã đánh tan tự tin của y, hủy diệt niềm kiêu ngạo của y.
- Ngạn nhi, nó đang làm hỏng chiến ý của con đó, đừng mắc mưu.
Trên khán đài, người Nhiếp gia lại nhắc nhở một tiếng khiến Hắc Ma sửng sốt, ngay sau đó Hắc Ma lại thấy Lâm Phong nở nụ cười đầy mỉa mai.
- Cho dù ta có cố làm hỏng chiến ý của ngươi hay không, nhưng ngươi không thể không thừa nhận là vừa rồi ngươi đã dao động, chỉ cần điểm đó là đủ.
Nói xong, Lâm Phong bước tới, cho dù là chiến ý hay khí tịch diệt thì đều điên cuồng kéo lên.
- Kiếm!
Lâm Phong khẽ quát một tiếng, nhất thời ảo ảnh một thanh kiếm lơ lửng trong tay hắn, kiếm này màu đen, là thanh kiếm chiến đấu, thanh kiếm hủy diệt.
- Nguyên khí ngưng vật!
Mọi người đều chấn động, sao Lâm Phong có thể làm được nguyên khí ngưng vật, chỉ có cường giả Huyền Vũ cảnh phóng thích ra chân nguyên hùng mạnh mới có thể ngưng kiếm, chém giết kẻ địch.
Lâm Phong dù đã đột phá nhưng vẫn là Linh Vũ cảnh tầng sáu mà thôi, sao có thể làm nguyên khí ngưng vật được.
- Không đúng, đây không phải là nguyên khí ngưng vật mà là một loại võ kỹ của hắn, hoặc có thể nói là một loại lĩnh ngộ.
Trên khán đài, có một số cường giả hiểu ra, không nhịn được mà khiếp sợ. Dù không phải là nguyên khí ngưng vật nhưng thứ này còn đáng sợ hơn, chỉ dựa vào lĩnh ngộ mà không dựa vào Vũ Hồn lại có thể huyễn hóa ra thanh kiếm hư ảo, thậm chí trên thân kiếm vẫn có khí hủy diệt lạnh thấu xương cùng chiến ý. Nếu chờ một ngày Lâm Phong có thể chân chính làm nguyên khí ngưng vật, huyễn hóa ra thanh kiếm thực chất, như vậy uy lực sẽ cực kỳ đáng sợ.
Lâm Phong cũng cảm giác được khuyết điểm của thanh kiếm này, dựa vào chút lĩnh ngộ nên dù hắn có huyễn hóa ra sơ hình của thanh kiếm lơ lửng trên Thiên Thư, nhưng vẫn còn rất kém, thực lực và lĩnh ngộ của hắn đều chưa đủ.
Tia sáng lóe lên, Lâm Phong rút thanh nhuyễn kiếm bên hông ra. Thanh kiếm hư ảo kia cùng thanh nhuyễn kiếm này hòa làm một, chiến ý hừng hực và tịch diệt ý tràn ngập trời đất.
- Hắc Ma, hãy tiếp một kiếm của ta.
Nói xong, thân thể Lâm Phong lại hóa thành ảo ảnh.
Võ kỹ Địa cấp, Tuyệt Ảnh Sát.
Trên chiến đài, một ảo ảnh mơ hồ không rõ, chỉ có kiếm kia, kiếm ý bốc lên.
Hắc Ma nhìn chằm chằm thanh kiếm kia, một thanh kiếm trước nay chưa từng có, không hề rực rỡ khác thường gì, giống hệt với một kiếm đã đâm vào cơ thể y, nhưng lại mạnh hơn, kiếm ý mạnh hơn, chiến ý mạnh hơn, tịch diệt ý cũng mạnh hơn.
Kiếm này dung hợp với võ kỹ Địa cấp Tuyệt Ảnh Sát, dung hợp với lĩnh ngộ Nhập Vi của Lâm Phong, còn dung hợp cả lĩnh ngộ với kiếm kia.
Nhìn kiếm này, Hắc Ma chợt thấy vô lực. KIếm này nhìn như vô cùng bình thường, nhưng lại nhanh đến cực hạn, chỉ giây lát đã đến, đâm thẳng tới trái tim y.
- Hắc liên.
Hắc Ma hét lên, Vũ Hồn mênh mông lại lần nữa xoáy thành một bông hoa sen thật lớn trước người y, ngăn cản ở đó.
Nhưng khi kiếm của Lâm Phong đến, bông hoa sen lốc xoáy kia lập tức bị đâm xuyên qua, kiếm này chính là thanh kiếm tất sát.
- Không xong, Ngạn nhi gặp nguy.
Người cầm đầu Nhiếp gia thấy Lâm Phong đâm ra kiếm kia thì đứng dậy, không hề nghĩ nhiều mà phóng thẳng tới đài chiến đấu, nhanh tới mức tận cùng, đồng thời cũng thả ra khí thế vô cùng cường hãn, phủ xuống áp bách lên người Lâm Phong.
Với thực lực của gã, sao có thể không nhận ra uy lực của kiếm này khủng bố đến thế nào.
- Ta không có nhúng tay thì các ngươi cũng không được nhúng tay.
Cùng lúc đó, bóng hình thánh khiết kia bước ra hư không, băng phong thế nhào thẳng tới người Nhiếp gia kia, khiến đối phương sắc mặt biến đổi, Ngạn nhi nguy rồi!
- Thứ tử, dừng tay cho ta.
Đúng khi kiếm của Lâm Phong xuyên qua vòng xoáy hoa sen kia, một âm thanh bá đạo trực tiếp vang lên trong tai hắn, khiến hắn chấn động.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!