Trên cổ đạo mênh mông, một chiếc xe ngựa lăn trên đất vàng tạo thành hai dấu dài.
Chiếc xe ngựa này được ba thớt liệt mã kéo đi, phía sau xe ngựa còn không ít người đang cưỡi liệt mã, hình như là bảo vệ chiếc xe phía trước.
– Ngừng…
Lúc này, người phu xe ghìm chặt dây cương, xe ngựa dần ngừng lại.
Mà người hai bên tức thì tiến lên, nhanh chóng bao lấy xe ngựa, phía trước, một người đang nằm trên mặt đất, trên người còn mặc một thân khôi giáp, hình như là một tên quân sĩ.
– Phúc bá, khí tức bình thường, không có chút rối loạn, là một người sống, chỉ là còn hôn mê bất tỉnh.
Một tên nam tử nhảy xuống xe ngựa dò xét, sau đó liền báo cáo với người phu xe.
– Chuyển sang bên đường, chúng ta còn phải tiếp tục đi tiếp.
Người phu xe Phúc bá bảo, tên kia chuẩn bị đi làm, nhưng lúc này, bên trong xe ngựa là chui ra một cánh tay ngọc, sau đó, một gương mặt xinh đẹp như ngọc sứ lộ ra, là một thiếu nữ, mười lăm mười sáu tuổi, ánh mắt trong suốt không ngừng chớp động.
– Phúc bá, tại sao lại có quân sĩ nằm giữa đường lớn vậy?
Thiếu nữ thanh thúy mở miệng hỏi, Phúc bá lắc đầu: – Không rõ, nhưng mà quân sĩ bình thường của Ma Việt chúng ta có thực lực không quá mạnh mẽ, trừ phi là tướng lĩnh có cấp bậc Thiên phu trưởng trở lên, thực lực của người này rất yếu, có thể là vì nguyên nhân này mới bị quẳng xuống đường sao.
– Ồ!
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Thiếu nữ khẽ gật đầu, tròng mắt đảo đảo, lập tức nói: – Mang hắn lên xe ngựa đi.
– Tiểu thư, như vậy không được thích hợp lắm.
Phúc bá sửng sốt nói.
– Không sao, Phúc bá!
Thiếu nữ không thèm để ý cười cười, nhìn về người kia nói: – Mang người nọ đến bên ta này.
Tên nam tử kia nhìn Phúc bá một cái, thấy Phúc bá bất đắc dĩ gật đầu, chỉ có thể ôm tên nằm trên đường đặt vào trong xe.
Đoàn xe lần nữa chậm rãi tiến lên phía trước, bên trong xe ngựa, có hai cô gái, ngoài thiếu nữ thanh tú kia, còn có một cô gái mười tám mười chín tuổi, cũng có chút xinh đẹp.
– Tử Linh, tại sao lại tùy ý mang người lạ lên đây.
Cô gái mười tám mười chín tuổi kia nhìn thiếu nữ đang tò mò đánh giá thanh niên nằm trong xe, không nhịn được mà cau mày nói.
– Tử Y tỷ tỷ, tỷ nhìn, hình như hắn còn rất trẻ tuổi, tỷ đoán thử hắn bao nhiêu?
Thiếu nữ dường như không nghe được lời của đối phương, đôi mắt linh động mang theo vài phần tò mò.
Tử Y bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ một cái, khẽ lắc đầu, ánh mắt rơi vào trên người thanh niên nằm đó, sau một khắc, tròng mắt của nàng cũng ngưng lại.
– Thật là tuấn tú!
Trong lòng Tử Y thầm than một tiếng, mặc dù tên thanh niên này đang hôn mê bất tỉnh, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm như mực, cả gương mặt phi thường thanh tú, dù đang hôn mê nhưng khí chất trên người lại có mấy phần xuất trần.
Loại thanh niên này, không phải là người trong quân mới đúng, tại sao lại khoác khôi giáp.
– Tử Y tỷ tỷ, ta thấy tuổi hắn cũng không khác tỷ bao nhiêu, hơn nữa cũng có chút đẹp trai, cũng rất xứng với tỷ đó.
Thiếu nữ tự nghĩ tự nói, tựa hồ phát hiện ra chuyện gì rất mới lạ.
– Hồ nháo!
Tử Y quát lớn một tiếng, có chút không vui.
– Tử Y tỷ tỷ, muội chỉ nói giỡn với tỷ! Muội biết, phu quân của tỷ, ít nhất phải mạnh hơn tỷ mới được, mà bản thân Tử Y tỷ tỷ đã là thiên tài có tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba, hắn còn trẻ tuổi như vậy, hơn nữa còn là quân sĩ, làm sao có thể mạnh hơn tỷ được.
Tử Linh le lưỡi cười nói, Tử Y bất đắc dĩ lắc đầu.
– Tử Linh, muội đừng nói mỗi mình tỷ, hay là cẩn thận mà tìm thiên tài kiếm tu của muội đi.
– Hì hì!
Tử Linh cười nói: – Tử Y tỷ tỷ, tỷ nói coi, cái tên Tử Quỳnh kia đột nhiên nói muốn cưới, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trước kia muội cũng không nghe nói là y thích vị cô nương nào.
Nghe được lời của Tử Linh, Tử Y cũng nhíu mi, sau đó lại nói: – Ngày tế tự cũng sắp tới rồi, Tử Quỳnh vốn phải lập gia đình, mới có thể bước vào cấm địa, vì vậy, đám cưới cũng là chuyện bình thường, về phần cô gái kia, tỷ nghe nói là Tử Quỳnh mới quen biết vài ngày, cụ thể thì tỷ cũng không rõ lắm.
Tử Linh đảo đảo tròng mắt, nhưng sau đó cũng lắc đầu không giải thích được.
Nhưng mà lúc này, ngón tay người kia đột nhiên đụng đậy, Tử Linh thấy vậy liền nói: – Hắn tỉnh rồi!
Mí mắt tên thanh kia giật giật, sau đó liền chậm rãi mở ra.
Đó là một đôi mắt trong suốt thanh tú, rất lớn, rất sáng, nhưng mà lúc này, trong đôi mắt kia tràn đầy nghi hoặc.
Tên thanh niên này, chính là Lâm Phong.
Hôm đó, sau khi hắn rời khỏi Đoàn Diệp Hân, sau khi đi được một khoảng, liền cảm thấy thân thể phát sinh một loại dị biến nào đó chưa hoàn thành, sau đó hắn liền té xỉu trên mặt đất, đầu óc mơ hồ.
Chuyện kế tiếp thế nào, hắn cũng không biết, thậm chí, đã trải qua mấy ngày rồi hắn cũng không rõ.
Hai người Tử Linh cùng Tử Y thấy ánh mắt của Lâm Phong đều ngẩn ngơ, một thanh niên thật đẹp trai. Giờ phút này, sau khi Lâm Phong mở mắt ra, hình như càng thêm tuấn tú hơn.
– Ta đang ở đâu?
Lâm Phong cũng đánh giá hai vị thiếu nữ trước mặt, nghi hoặc hỏi một câu.
– Ngươi đã tỉnh rồi, ta gọi là Tử Linh, ta gặp ngươi ở trên một đường nhỏ, khi đó chúng ta đi ngang qua đó, liền mang ngươi lên xe.
Hai tròng mắt của Tử Linh đảo đảo liên hồi, nhìn về Lâm Phong nói: – Đúng rồi, tại sao ngươi lại ngất xỉu giữa đường thế, còn nữa, ngươi là quân sĩ sao? Cấp bậc gì? Thực lực thế nào?
Tử Linh liên tiếp hỏi mấy vấn đề, Lâm Phong nghe được liền cảm thấy nhức đầu, yếu ớt hỏi: – Ta có thể đứng lên chứ?
– Ah!
Tử Linh có chút ngượng ngùng, sau đó liền kéo Lâm Phong đang nằm trên sàn lên, để Lâm Phong ngồi đối diện với nàng.
– Ta gọi là Lâm Phong, bởi vì bị thương mới ngất xỉu, là một gã quân sĩ bình thường, về phần thực lực…
Lâm Phong vừa nói vừa điều động thiên địa nguyên khí trong cơ thể, nhưng mà sau một khắc, Lâm Phong có chút kinh hãi, giờ phút này, hắn cảm thấy cơ thể trống rỗng, không có một tia nguyên khí.
– Sao lại thế này?
Trong lòng Lâm Phong cực kỳ rung động, tròng mắt co rút lại. Rõ ràng hắn nhớ được cảnh giới của mình đã có được đột phá, thực lực phải tăng lên mới đúng, vì sao bây giờ trong cơ thể không có nửa điểm nguyên khí ba động. Vậy mà hắn không cách nào điều động bất cứ thiên địa nguyên khí gì.
– Ngươi làm sao vậy?
Tử Linh thấy sắc mặt Lâm Phong biến hóa, hỏi một tiếng: – Ngươi vừa nói thực lực của ngươi thế nào?
Lâm Phong nhìn Tử Linh một cái, sau đó lại khẽ nhắm mắt, cảm thụ mọi thứ xung quanh, tất cả đều rất rõ ràng.
Thậm chí, dù không thả Thiên Chiếu Vũ Hồn tầng một, hắn cũng có thể nội thị người mình, thậm chí thấy được gân cốt huyết nhục của mình, cảm nhận được hết thảy trong cơ thể hắn.
Phạm vi ngàn thước xung quanh, những gì diễn ra hắn cũng rõ ràng, chỉ cần Lâm Phong hắn muốn biết là có thể hiện rõ trong đầu hắn.
– Không sai, cảnh giới thật sự có tăng lên, hơn nữa, gân cốt trong cơ thể ta hình như càng thêm hoàn mỹ hơn.
Lâm Phong mở mắt, mạnh mẽ nắm chặt quả đấm, rất có lực lượng, dù không có bất kỳ nguyên khí dao động nào, nhưng chỉ riêng về lực lượng, lực lượng nắm tay của hắn bây giờ, so với lúc trước không vận dụng thiên địa nguyên khí thì mạnh hơn. Riêng về lực lượng được tăng cường, cũng có nghĩa là tố chất thân thể hắn đã cường đại hơn.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Lâm Phong không cách nào điều động được nguyên khí, không đúng, phải nói là nguyên khí trong cơ thể hắn đã không còn lại chút nào.
– Rốt cuộc là vì sao?
Lâm Phong nhíu chặt chân mày, rõ ràng là cảnh giới tăng lên, nhưng nguyên khí lại khô kiệt rồi, đây là chuyện gì chứ?
Chẳng lẽ, sau khi phá rồi lại lập, bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất thì thân thể của hắn nảy sinh dị biến? Làm cho nguyên khí trong nội thể hắn khô kiệt trong khoảng thời gian ngắn?
Lâm Phong thử vận chuyển Thuần Nguyên Công, nhưng mà, sau khi công pháp được vận chuyển, vẫn không có thiên địa nguyên khí nhập vào trong cơ thể, giống như là mọi thứ ở bên ngoài đã cắt đứt liên hệ với trong cơ thể hắn, mặc cho hắn kêu gọi như thế nào cũng không phản ứng.
Tình huống như vậy, đừng nói là gặp qua, Lâm Phong chưa bao giờ nghe thấy, vậy mà không nghĩ tới lại phát sinh ở trên người mình.
Chân mày càng ngày càng nhíu chặt, qua một lúc lâu, Lâm Phong mới thở ra một hơi, thuận theo tự nhiên đi, cảnh giới tăng lên vẫn còn đó, hắn không thể nào trở thành phế nhân được.
Có lẽ, dưới cơ duyên xảo hợp, mình tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu cũng không chừng.
Nghĩ tới đây, Lâm Phong trở nên nhẹ nhõm, giờ phút này, hắn không có khí tức cường đại, cũng không có biểu hiện bệnh hoạn, như một người bình thường, lại có vài phần anh tuấn, mười phần thanh tú.
– Tại sao ngươi không nói lời nào?
Tử Linh thấy sắc mặt Lâm Phong thay đổi liên tục, đến cuối cùng lại trầm mặc, nàng lại mở miệng hỏi.
Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn Tử Linh một cái, dưới ánh mắt trong sáng, nói: – Ta, hình như không có thực lực.
– Không có thực lực?
Tử Linh kinh hô một tiếng, trong mắt lộ vẻ kinh dị.
– Phế vật!
Một bên, Tử Y thì trực tiếp nhướng mày nói, không có thực lực, tất nhiên đúng là một phế vật, ở đại lục võ tu này, không có nơi đặt chân, bị người phỉ nhổ, cho dù có được bề ngoài thanh tú.
Giờ phút này, trong mắt nàng lộ ra thần sắc trào phúng, khinh thường, không thèm nhìn Lâm Phong.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!