TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 594

“Vậy mang hoa đến mộ của cha mẹ eml”

 

Hình Liệt Hàn biết rằng lúc này cô rất nhớ cha mẹ mình, có lẽ làm như vậy sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

 

Đường Tư Vũ gật đầu: “Cũng được!”

 

Trong một căn hộ nhỏ, Đường Y Y được Mộ Phi thu xếp cho ở đây, cô đang ngồi trước cửa số chạm sàn, nhìn mưa ngoài cửa sổ, cô cảm thấy cuộc sống vô cùng u ám, không có một tia sáng nào, cô không biết phải đi tiếp như thế nào, càng thêm sợ hãi với cuộc sống tương lai.

 

Bây giờ, từ trong mắt Mộ Phi, cô hoàn toàn không nhìn ra một chút thương hại nào, tất cả những gì anh làm bây giờ, cũng chỉ vì những chứng cứ mà cô có thể giúp anh.

 

“Làm sao mình có thể thất bại như vậy?”

 

Đường Y Y tự lắm bẩm: “Tại sao mình lại không thể giống như Đường Tư Vũ, gặp được Hình Liệt Hàn? Không thể được một người đàn ông yêu thương như cô ta?

 

Trong một tháng qua, cô đã trưởng thành nhanh chóng, thậm chí như thể cô đã trải qua một cuộc đời khốn khó.

 

“Mẹ, con nên làm gì đây?” Đường Y Y bật khóc, cô nghiến răng nghiền lợi, chỉ muốn tống tên khốn Hình Nham vào ngục, đây là việc duy nhất cô muốn làm.

 

Hơn nữa trong lòng cô cũng có chút vui mừng, việc có thể giúp Mộ Phi chính là giúp anh đối phó Hình Liệt Hàn trong giới kinh doanh. Đến lúc đó Hình Liệt Hàn bị áp lực, Đường Tư Vũ ở cùng sợ rằng cũng sống không dễ chịu. Đây cũng coi như gián tiếp báo thù cho mẹ!

 

Trong nghĩa trang, mưa nhỏ dần, rồi chuyển thành mưa lắt phát từng hạt, Hình Liệt Hàn cầm ô, Đường Tư Vũ đặt hai bó hoa cúc trắng trước mộ cha và mẹ. Cô lặng lẽ nhìn di ảnh. Lúc này, cô dường như nhìn thấy cha mẹ mình ân ái, tình cảm ở dưới suối vàng.

 

“Cha, mẹ, con mong là hai người ở dưới suối vàng không phải lo lắng cho con nữa, con sẽ sống thật tốt.” Đường Tư Vũ nói với bia mộ lạnh băng.

 

Một cơn gió lạnh từ phía bên kia núi thổi đến, Hình Liệt Hàn lo cô sẽ bị cảm, nên dịu dàng nói: “Chúng ta về thôi!”

 

Đường Tư Vũ gật đầu, bước lên xe, cô bất ngờ hắt hơi vài cái. Cảm giác ớn lạnh chạy khắp tay chân, cơ thể, khiến cô run lên. Hình Liệt Hàn lo lắng nhìn, đưa tay sờ trán cô.

 

Cảm thấy hơi nóng, anh nhíu mày nói: “Xem ra em bị cảm rồi.”

 

Đường Tư Vũ cười lắc đầu: “Không sao.”

 

“Về thôi!”

 

Hình Liệt Hàn nói xong, bật máy sưởi đến nhiệt độ thích hợp rồi đưa cô rời đi.

 

Đối với Tô Hi, mùa đông, cô chỉ muốn ở trong căn phòng ấm áp, làm một con rắn nhỏ ngủ đông. Cô đã không ra ngoài cả tháng, hầu như đều ở trong biệt thự của Ôn Lệ Thâm.

 

Bởi vì công việc của Ôn Lệ Thâm tương đối bận rộn, cộng thêm việc Tô Thắm luôn trì hoãn việc trở về nước, nên cuộc gặp gỡ giữa hai gia đình bị hoãn lại đến ngày mai.

 

Tô Hi vừa hồi hộp, căng thẳng vừa mong chờ cuộc gặp mặt người lớn trong nhà này, cô lo rằng cha mẹ vẫn sẽ quan tâm đến gia thế nhà họ Ôn.

 

7:30 tối, Tô Thắm gọi điện tới, nói rằng cô đã xuống máy bay. Hai chị em trò chuyện một lát thì ngoài cửa vang lên tiếng xe quen thuộc của Ôn Lệ Thâm.

 

“Chị, em không nói chuyện với chị nữa, anh ấy về rồi, ngày mai gặp lại.” Tô Hi nói.

 

“Được rồi, ngày mai gặp, chị sẽ không quấy rầy hai em ân ái nữa!”

 

“Chị à, có phải chị hiểu lầm rồi không?

 

Chúng em không cóil” Tô Hi không nhịn được muốn thanh minh, tránh đề người nhà đều nghĩ vậy.

 

“Cái gì? Không phải các em ở chung sao?” Tô Thắm ngược lại, lại có chút kinh ngạc.

 

“Chúng em sống chung, nhưng ngủ giường riêng.” Tô Hi ngượng ngùng giải thích.

 

“À! Thì ra là vậy!”

 

Tô Thám ở đầu bên kia cười: “Vậy được, em làm việc của em đi!

 

Ngày mai gặp lại.”

 

Nói xong, bên kia liền cúp máy.

 

Tô Hi để điện thoại xuống, liền thấy cửa đại sảnh được mở từ bên ngoài, thân ảnh cao lớn của Ôn Lệ Thâm bước vào, anh mặc một chiếc áo khóa kaki bên ngoài bộ vest, cả người trở nên cao, dài, tuần tú hơn, vô cùng phong cách.

 

Tô Hi vui mừng trong lòng, không nhịn được bước lên nghênh đón: “Anh về rồi, nhớ em không?”

 

Cô hỏi như một đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên.

 

Ôn Lệ Thâm còn chưa cỏi áo khoác đã vội nóng lòng muốn thiêu đốt đôi môi đỏ mọng của cô: “Nhớ.”

 

“Nhớ bao nhiêu?” Tô Hi lại nghiêng đầu hỏi.

| Tải iWin