TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 738

“Vâng! Nếu anh đã không có gì đáng ngại, vậy không nói chuyện này nữa, chỉ là khó tránh khỏi có người truyền tin ra ngoài, em nghĩ đến lúc đó cha mẹ cũng sẽ biết thôi.”

 

“Không sao, đến lúc đó lại giải thích cũng chưa muộn!”

 

Ôn Lệ Thâm vừa thay thuốc, lúc này đã có chút mệt mỏi.

 

Tô Hi nói với Ôn Lương Diệu: “Lần này chắc là đã dọa đến Tiểu Nặc, em ra trước với con bé đi! Chị tự biết chăm sóc anh em.

 

“Được, có vấn đề nhớ gọi cho em.”

 

Ôn Lương Diệu đứng dậy ra ngoài.

 

Ôn Lệ Thâm nhìn theo ánh mắt vẫn còn tia kinh sợ của Tô Hi, cầm lấy tay cô: “Em có biết một giây em rơi xuống kia, tim anh như ngừng đập không?”

 

Tô Hi cũng nắm lấy tay anh, cười khổ: “Khi em rơi xuống còn chưa phản ứng kịp, nhưng khi thấy anh đệm dưới lưng em, lúc ấy thực sự dọa chết em.”

 

Trong nháy mắt, đôi mắt Ôn Lệ Thâm lộ ra tia giận không kể xiết: “Chờ anh tra ra được là ai, nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”

 

“Em biết Lưu Siêu, đến nay anh ta vẫn độc thân, em có nghe các nhân viên nói chuyện với nhau, anh ta thích đánh cược, nếu thực sự muốn hại em, nhất định phải là việc có lợi, nếu không, anh ta cũng không cần làm như vậy.”

 

Tô Hi phân tích, cô càng nghiêng về khả năng có người đứng trong bóng tối hại cô.

 

Ôn Lệ Thâm cắn răng, nhíu chặt mi, chuyện này anh nhất định phải tra đến cùng.

 

Ôn Lương Diệu gõ cửa phòng Hình Nhất Nặc, cô bé đang lên mạng, không nghĩ tới chuyện này nhanh như vậy đã tràn lan trên mạng, mặc dù không có ai chụp được khoảnh khắc Tô Hi rơi xuống, nhưng hình ảnh đoàn phim hoảng loạn vẫn tràn ngập trên internet.

 

Khi ấy có nhiều diễn viên quần chúng ở hiện trường, tin tức này muốn bưng bít cũng khó.

 

Nghe được tiếng gõ cửa, Hình Nhất Nặc giật nảy mình, cô vội vàng ra cửa, nhìn thấy người bên kia mắt mèo, cô vui mừng, vội mở cửa: “Anh Lương Diệu, anh nhanh lên đi, chuyện này truyền đi trên mạng rÓI.

 

Ôn Lương Diệu vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, nhìn cô ngồi trên sô pha, trên đó còn có một máy tính xách tay màu hồng.

 

“Anh nhìn đi, có người còn tam sao thất bản, nói Tô Hi bị thương nghiêm trọng, toàn nói linh tinh.”

 

Hình Nhất Nặc tức giận nói.

 

Ôn Lương Diệu đã chẳng lạ lùng gì với đám truyền thông chỉ thích kiếm đề tài để câu view này, anh trấn an: “Nhất Nặc, đừng tốn thời gian vào những thứ này, có vài loại người chỉ thích tự biên tự diễn.”

 

Ôn Lương Diệu ngồi cạnh cô, ánh mắt chăm chú: “Em có sợ không.”

 

Hình Nhất Nặc mở to mắt, vốn muốn kiên cường lắc đầu, nhưng cuối cùng, cô vẫn thật thà gật đầu: “Em giật mình.”

 

“Quay phim nguy hiểm, em còn muốn làm diễn viên không?”

 

Ôn Lương Diệu vẫn có chút lo lắng, sau này cô nhóc này sẽ đi lên con đường diễn viên, nói thật lòng, anh vẫn không đồng ý.

 

Đôi lông mi dài của Hình Nhất Nặc chớp hai cái, như thực sự đang suy nghĩ vấn đề này, cô gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Vẫn muốn, em cảm thấy công việc nào cũng sẽ có nguy hiểm, không phải sao? Em không thể chỉ vì thấy nguy hiểm mà lùi bước!”

 

Ôn Lương Diệu thở dài, có chút tức giận đưa tay búng mũi cô: “Chờ đến khi em trưởng thành rồi lại nói, bây giờ ngoan ngoãn học hành đi.”

 

“Vâng!”

 

Hình Nhất Nặc cong mi cười: “Anh Lương Diệu, dù em có làm việc gì, anh cũng sẽ không phản đối đâu!”

 

Nhìn gương mặt sáng rỡ tươi cười, Ôn Lương Diệu làm sao cự tuyệt cho được, gương mặt anh lộ ra tia dịu dàng, không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.

 

Sự việc lần này tương đối nghiêm trọng, các nhân viên bây giờ cũng thảo luận chuyện này, trên mạng đều là tin tức về Tô Hi, người hâm mộ cũng lo lắng, Tô Hi gọi điện cho phòng làm việc của Annie để phát đi một văn bản trấn an.

 

Lưu Siêu đang ở trong phòng, đột nhiên di động reo lên, anh ta lập tức đứng ngồi không yên, cầm điện thoại lên nhìn dãy số này, anh ta mới dám nhận.

 

“Alo! Cô Diệp.”

 

“Tôi mới nhìn thông tin trên mạng, giờ toàn mạng cũng bạo rồi, Tô Hi bị thương thế nào? Có bị gãy chân không?”

 

Diệp Lạp Lạp chất vần.

 

“Cô Diệp, cô nghe tôi nói, 500 vạn của các người tôi không cần nữa, tôi chỉ lấy 100 vạn, coi như phí dịch vụ, các người cũng đừng gọi cho tôi nữa, nếu bị bắt được, tất cả chúng ta đều thảm.”

 

“Tôi hỏi anh Tô Hi thế nào? Cô ta bị thương hay ngã chết rồi?”

 

Diệp Lạp Lạp chỉ quan tâm đến kết quả.

| Tải iWin