Hồn Hoàn tốt sẽ giúp kỹ năng của Hồn Sư càng thêm cường đại. Mà cấp bậc Hồn Hoàn tính theo tuổi của hồn thú.
Trong đó, Hồn Hoàn màu trắng chính là Thập niên Hồn Hoàn, bao gồm toàn bộ Hồn Thú từ mười đến dưới trăm năm tuổi. Không thể nghi ngờ, con khỉ đầu chó vừa bị Hoắc Vũ Hạo giết kia chính là một con Hồn Thú mười năm, Hồn Hoàn màu trắng cũng xuất hiện rõ ràng trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Đáng tiếc, điều này không đại biểu hắn có thể hấp thu Hồn Hoàn.
Tuy Hoắc Vũ Hạo không có kinh nghiệm săn Hồn Thú, cũng không nhìn ra được con khỉ đầu chó này thuộc tính là gì, nhưng hắn có thể khẳng định, con khỉ đầu chó này không phải Hồn Thú thuộc tính tinh thần, hồn hoàn của nó không thích hợp với bản thân.
Hoắc Vũ Hạo có tâm đi xem tình huống con khỉ đầu chó, vừa định đứng lên, toàn thân hắn tràn ngập đau đớn, khẩn trương quá độ làm hắn không còn chút sức lực nào, thêm vào cơn đau trên vai truyền đến làm hắn kêu lên một tiếng, suýt chút thì bất tỉnh.
Dù sao thì hắn cũng chỉ mới mười một tuổi! Biến cố vừa rồi làm lòng kiên định của hắn xuất hiện một tia dao động. Hồn Thú thuộc tính tinh thần cực kỳ thưa thớt, đây mới là con Hồn Thú đầu tiên hắn gặp được, lại chỉ là Thập niên Hồn Thú thế mà đã suýt giết chết hắn, nếu như gặp một con Bách niên Hồn Thú thì sao? Thế thì hắn chết chắc rồi, vận khí không có khả năng mỗi lần đều đứng về phía hắn. Mà năng lực thần kỳ của Bạch Hổ chùy cũng không thể bù lại năng lực yếu kém của hắn được.
"Ta nên làm gì bây giờ?"
Hoắc Vũ Hạo miễn cưỡng dựa vào thân cây, không ngừng thở hổn hển.
Ta không thể chết được, ta nhất định sẽ thành công. Ta phải đòi lại công bằng cho mẫu thân, không thể bỏ qua được. Hoắc Vũ Hạo cắn chặt răng, không ngừng kiên định tín tâm của bản thân. Nhưng, màn chiến đấu vừa nãy không ngừng hiện ra trong lòng hắn, như muốn nhắc nhở hắn cái gì gọi là không biết tự lượng sức!
Trong lúc Hoắc Vũ Hạo phân vân không biết phải làm gì, thì đột nhiên, một thanh âm vang lên trong đầu hắn.
- Cuối cùng thì ta cũng gặp một nhân loại thuộc tính tinh thần, đáng tiếc ca không rơi lệ được, bằng không nhất định là rơi lệ đầy mặt a!
Hoắc Vũ Hạo bị dọa nhảy dựng lên, hắn hoàn toàn không rõ vì sao trong đầu mình lại đột nhiên xuất hiện một giọng nói lạ lẫm. Cùng lúc đó, mặt đất cũng run lên. Mặt đất cách nơi hắn đang đứng chừng hai thước đất dần xuất hiện từng vết rách, những vết rách dần mở rộng ra tạo thành một cái khe, mơ hồ có thể chứng kiến quang mang kim bạch lóe lên từ dưới khe.
Đây, đây là gì? Hồn Thú?
Hoắc Vũ Hạo theo bản năng nắm chặt Bạch Hổ chùy, khẩn trương nhìn chằm chằm. Nếu như không phải thân thể hắn mỏi nhừ thì hắn đã sớm bỏ chạy rồi.
Một tia hàn ý lạnh như băng phát ra từ cái khe, nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống rõ rệt, cái khe giờ đã biến thành một hố sâu đường kính hơn năm thước, mà quang mang kim bạch sắc cũng lộ ra hình dáng.
Đó là một cái đầu tròn vo, béo ú, đường kính chừng hơn một thước, nó mấp máy chậm rãi bò ra khỏi hố, chiều cao ước chừng hơn bảy thước.
Theo sự xuất hiện của nó, hơi thở Hoắc Vũ Hạo dần mang theo sương mờ, hàn ý lạnh như băng làm hắn liên tục rùng mình.
Đây nhất định là Hồn Thú, nhìn qua như một con tằm đáng yêu vậy, chẳng qua thân thể nó lớn hơn không biết bao nhiêu lần những con tằm bình thường.
Cả người nó trong suốt như bạch ngọc, mặc dù từ đất bùn chui ra, nhưng trên làn da nó không có chút dơ bẩn nào. Vầng sáng không ngừng lưu chuyển quanh người nó, đôi mắt tỏa sáng kim quang lóng lánh, kỳ lạ nhất là bắt đầu từ nửa thước sau đầu nó, cách một khoảng là một kim văn vòng quanh thân, từ đầu tới đuôi tổng cộng có mười kim văn.
Nhìn vào thân thể khổng lồ của đối phương, Hoắc Vũ Hạo đã khẩn trương càng thêm tuyệt vọng, thân thể cao lớn như vậy, lại còn năng lực hạ thấp nhiệt độ, như vậy ít nhất phải là trăm năm hồn thú, thôi xong, tất cả đều chấm dứt rồi!
- Đừng sợ, đừng sợ. Ca không làm hại ngươi đâu.
Thanh âm lúc trước lại vang lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo, con tằm khổng lồ gật gật đầu với hắn, nó đi về phía trước dừng lại cách Hoắc Vũ Hạo tầm một thước, trong hơi thở của nó tỏa ra mùi thơm ngát.
Hoắc Vũ Hạo giật mình nói:
- Là ngươi đang nói chuyện với ta sao?
Con tằm khổng lồ gật gật đầu, thanh âm vẫn vang lên trong đầu hắn:
- Đương nhiên là ca, có phải là bị thân thể mềm mại xinh đẹp của ta mê hoặc không?
Hắn không cảm giác được ác ý từ con tằm nên tâm tình cũng được buông lỏng không ít.
- Ngươi muốn gì?
Con tằm nói:
- Trước tiên ta tự giới thiệu, ta là hóa thân của anh hùng hiệp nghĩa, trí tuệ cùng mỹ mạo song hành, là Vương trong Vương Hồn Thú, tuyệt đại cường giả, tu luyện được trăm vạn năm, là một Thiên Mộng băng tằm sống lâu nhất trong lịch sử Đấu La Đại Lục, ngươi có thể gọi ta là Thiên Mộng ca!
Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo không khỏi ngây ngốc:
- Trăm... trăm... trăm vạn năm...? Bách vạn niên Hồn Thú?
Điều này gấp một vạn lần phán đoán lúc đầu của hắn, trên thế giới này, thật sự có Bách vạn niên Hồn Thú? Hồn Thú mạnh nhất Đấu La đại lục không phải chỉ có Thập niên Hồn Thú thôi sao?
Thiên Mộng băng tằm đầy đắc ý nói:
- Có phải rất ngạc nhiên không? Có phải rất hưng phấn không, nhân loại có thể nhìn thấy ta... ngươi là người đầu tiên.
Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác nói:
- Vậy ngươi muốn làm gì?
Thanh âm của Thiên Mộng băng tằm đột nhiên trở nên trịnh trọng:
- Ca muốn trở thành Hồn Hoàn của ngươi, Hồn Hoàn có trí tuệ đầu tiên trên Đấu La đại lục.
- A?
Hoắc Vũ Hạo trợn mắt há hốc mồm nhìn Thiên Mộng băng tằm, nhất thời hắn lại mất đi năng lực suy nghĩ.
Tất cả những chuyện này thật sự quá đột ngột, hắn quả thật khát vọng có hồn hoàn, nhưng cho tới nay, hắn mong muốn chỉ là Thập niên Hồn Hoàn thôi, chưa bao giờ có tham vọng xa hơn, nhưng giờ phút này, đột nhiên một con tằm khổng lồ chui ra từ mặt đất, nói với Hoắc Vũ Hạo nó là một hồn thú vĩ đại trăm vạn năm, hơn nữa còn nguyện ý trở thành Hồn Hoàn của hắn, điều này làm cho Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra. Lại càng không biết lời của Thiên Mộng băng tằm là thật hay giả.
Nhưng là, bất kể thế nào, hắn không thể đối kháng được với con tằm khổng lồ trước mặt. Bạn đang đọc truyện tại - www.
Cái đầu thật lớn của Thiên Mộng băng tằm cảnh giác nhìn về phía Tinh Đấu Đại Sâm Lâm một cái, sau đó nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ta sắp bắt đầu, yên tâm, ta sẽ nhẹ một chút, sẽ không làm ngươi đau đâu.
- Ngươi…
Còn không đợi Hoắc Vũ Hạo lên tiếng phản đối, một khí tức lạnh lẽo vô cùng làm hắn mất đi ý thức. Hắn chỉ mơ hồ chứng kiến một thân ảnh trắng núc ních đi tới bên hắn, ngay sau đó hắn liền ngất đi.
Kim sắc quanh vòng trên người Thiên Mông băng tằm như là sống lại, theo quy luật vận động. Thứ trắng núc ních mà Hoắc Vũ Hạo chứng kiến kỳ thật chính là đầu của Thiên Mộng băng tằm đặt sát vào trán hắn.
Mười kim sắc quang vòng nhanh chóng bao phủ thân thể gầy nhỏ của Hoắc Vũ Hạo, mà bản thân Thiên Mộng băng tằm thì hóa thành từng quang mang bạch sắc không ngừng lao vào trong thân thể hắn.