TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Đường Môn - Đấu La Đại Lục 2
Chương 188: Cuộc chiến then chốt (Thượng)

Mã Như Long khẽ cười, hắn cũng không phản bác lại lời của Tiếu Hồng Trần. Ngay cả Mã lão và vị lão sư còn lại cũng vậy.

Tiếu Hồng Trần lạnh lùng nói tiếp:

- Mã lão, lão có biết tên nhóc thần bí kia tên gì không?

Mã lão đáp:

- Ta đã kiểm tra rồi, hắn là Hoắc Vũ Hạo. Nhưng chỉ biết tên thôi, chúng ta đã tra tư liệu của học viện Sử Lai Khắc nhưng không hề thấy nhắc đến nó.

Tiếu Hồng Trần gật đầu, lạnh lùng cười nói:

- Với tình huống hiện nay của học viện Sử Lai Khắc, có lẽ bọn họ khó mà vào đến chung kết được. Nếu bọn họ thực sự phái mỗi đội này thì e là cơ hội chiến thắng hàng thứ phẩm của học viện Sử Lai Khắc chúng ta cũng không có.

Mã Như Long tối sầm mặt xuống nói:

- Tiếu Hồng Trần, ngươi ngậm cái miệng thúi của mình lại đi. Ít nhất hiện giờ ta là đại biểu đội chính thức của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Ngươi có thể sỉ nhục mình nhưng nếu đối thủ là đội chính thức của học viện Sử Lai Khắc thì ngươi còn chưa có tư cách nói những lời đó.

Một cỗ khí thế hùng mạnh tỏa ra từ người Mã Như Long khiến Tiếu Hồng Trần bị áp lực bức bách đứng lảo đảo, muội muội đang ngồi cạnh hắn lập tức đứng dậy, từ người nàng tỏa ra một hơi thở không hề yếu kém, cô nàng rõ ràng muốn cứng đấu cứng với Mã Như Long.

Tiếu Hồng Trần đưa tay cản muội muội của mình lại rồi mỉm cười nói:

- Vâng đội trưởng. Có điều không lâu nữa, ta sẽ dùng hành động chứng minh ta có thể thay ngươi và các học trưởng chiến thắng Sử Lai Khắc, ta sẽ dẫm nát học viện Sử Lai Khắc dưới chân mình. Nguồn truyện:

***

Học viện Sử Lai Khắc, Hải Thần Các.

- Mục lão, không phái người đi ứng cứu thật sao? Ngày mai đối thủ của bọn nhỏ có đến ba Hồn Vương.

Người vừa lên tiếng nói với Mục lão là Phó viện trưởng hệ Vũ Hồn, Thái Mị Nhi.

Mục lão mỉm cười nói:

- Đây là ngươi muốn hỏi hay là ý của Thiếu Triết?

Thái Mị Nhi thật thà đáp:

- Dạ là ý của Thiếu Triết.

Mục lão cười to nói:

- Ta quá hiểu nó, nó không cam lòng thôi. Theo các tin tức gửi về, mấy đứa nhỏ kia đều làm rất tốt. Huyền Tử lần này thật tinh mắt, những người hắn chọn không có ai là kẻ hèn nhát. Như bây giờ không phải tốt sao? Tại sao nhất định phải lấy được giải quán quân? Nếu chúng ta phái người đến ứng cứu thì bọn nhỏ làm sao phát huy được hết tiềm lực crua mình? Ngươi về nói với Thiểu Triết, bảy đứa nhỏ kia có Hoắc Vũ Hạo dẫn đầu, sau này sẽ là một nền móng mới cho tương lai ngàn năm tới của học viện Sử Lai Khắc, bảo nó đặt tầm nhìn xa một chút, lần này đi đến đấy nhiệm vụ của bọn nhỏ chỉ là học hỏi kinh nghiệm cho nên mọi việc ông trời đã định thì chúng ta không cần xen vào. Cứ làm theo ý trời là được. Ai dám nói bọn nhỏ không thể tiếp tục làm ra kỳ tích chứ? Cái chúng ta phải làm bây giờ là tin tưởng vào bọn chúng. Bây giờ ngươi về lo chuẩn bị ăn mừng đi, không cần biết lần này bọn chúng đạt được thứ hạng gì, sau khi bọn chúng từ đế quốc Tinh La, ngươi, Thiểu Triết, Lâm Nhi và Đa Đa đều phải mở tiệc chúc mừng bọn chúng.

- Bọn chúng đã chiến đấu vì vinh dự của học viện chúng ta thì chúng ta phải tin tưởng bọn chúng. Chúng ta chỉ cần ít nhất mười năm là có thể bồi dưỡng bọn nhỏ trở thành tương lai của học viện Sử Lai Khắc. Vài chục năm nữa, những người ngồi ở Hải Thần Các chắc chắn sẽ là bọn chúng.

Thái Mị Nhi kinh ngạc nói:

- Mục lão, ngài nói vậy không phải quá đề cao bọn chúng rồi sao?

Theo những gì nàng biết, từ trước đến nay Mục lão chưa từng lên tiếng khen bất kỳ ai, cho dù là đệ tử của lão, Ngôn Thiểu Triết, cũng vậy.

Mục lão mỉm cười nói:

- Vì ta hiểu rõ bọn chúng hơn các ngươi nhiều. Sau này ngươi sẽ rõ. Về đi.

- Dạ.

***

Sáng sớm.

Sau khi ăn điểm tâm xong, đội Sử Lai Khắc Thất Quái dự bị cùng nhau đến phòng họp. Sau một ngày nghỉ ngơi và hồi phục, bảy người bọn họ đều đã trở về trạng thái tốt nhất. Có điều bọn họ đều mang vẻ mặt không thoải mái, thậm chí còn có chút căng thẳng nữa.

Trận đấu hôm nay chính là trận đấu gian khổ nhất của bọn họ trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này. Đối thủ của bọn họ có đến ba cường giả bậc Hồn Vương, mà trong đội bọn họ không có một Hồn Vương nào, thậm chí Hồn Tông trên cấp 45 cũng không có.

Vương Ngôn đưa mắt nhìn lần lượt từ Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Hòa Thái Đầu, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo đến Vương Đông.

- Các con, trận đấu then chốt của chúng ta sắp bắt đầu rồi. Vì để mấy đứa Tiểu Đào an tâm dưỡng thương nên ta cũng không nói cho bọn chúng biết khó khăn của chúng ta. Ta nhắc lại lần cuối, thứ nhất cho dù trận đấu này chúng ta có thua, các con cũng đừng cảm thấy xấu hổ, vì các con tuổi trung bình còn chưa đến mười bốn tuổi. Hôm nay chúng ta phải hi vọng rút thăm được đoàn chiến, như vậy cơ hội sẽ cao hơn. Thứ hai, ta có một yêu cầu quan trọng với các con, các con nhất định phải làm theo, đó chính là giữ an toàn. Ta biết trong lòng các con nghĩ gì, và ta cũng biết các con rất muốn chiến thắng trận này nhưng chiến thắng và sinh mệnh, cái nào quan trọng hơn ta nghĩ các con phải biết.

- Ta dẫn cả nhóm đến đây cũng hi vọng có thể dẫn đầy đủ trở về. Bất cứ ai trong các con đều là của cải quý giá nhất của học viện. Sinh mệnh con người chỉ có một, cho nên dù trận đấu có xảy ra tình huống thì, ta cũng hi vọng các con không được liều mạng. Chúng ta cứ cố gắng hết sức là được, bất kể ra sao, các con cũng không cần để ý quá nhiều đến những chuyện bên ngoài. Thi đấu chẳng qua để các con học hỏi kinh nghiệm, nên các con cứ thoải mái mà tận hưởng quá trình này.

Từng lời của Vương Ngôn đều đầy vẻ quan tâm. Lúc này trong lòng hắn chỉ còn sự lo lắng và cảm động. Hắn biết, trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này, không có một lão sư dẫn đội nào sẽ nói với đệ tử những lời này, cái gì là không quan trọng thắng thua, cái gì là sao cũng được, càng chẳng có ai lại đi đả kích ý chí chiến đấu của đệ tử mình ngay trước khi bắt đầu thi đấu bao giờ, vậy mà lúc này, hắn lại làm như thế.

Có điều hắn vẫy thấy rõ trong ánh mắt bảy đứa nhỏ trước mặt đều hừng hực khí thế.

Khi vừa mới đến đây, bọn chúng đều là những đứa nhỏ chưa từng tham gia cuộc thi lớn nào, nhưng từng bước qua các trận đấu, cả nhóm dần trưởng thành, bọn họ đã hiểu thế nào là chiến đầu vì danh dự của học viện Sử Lai Khắc, và cảm nhận được vinh quang của học viện cao quý như thế nào, trong lòng bọn họ lúc này đầy ắp khí thế chiến đấu, bọn họ quyết tâm không thể nào bỏ qua trận đấu này, càng không thể để vinh quang của học viện chấm dứt trên tay mình.

Vương Ngôn thở dài một hơi rồi đứng lên trầm giọng nói:

- Đi thôi, tất cả thả lỏng một chút đi.

Hắn nói xong liền đứng dậy mỉm cười thoải mái bước ra ngoài, nhưng vừa quay lưng đi, vẻ mặt bình tĩnh của hắn đã biến đổi thành căng thẳng. Lần này hắn là người dẫn đội đi thi đấu, áp lực lớn như thế nào chỉ mình hắn hiểu rõ. Vinh quang ngàn năm của học viện Sử Lai Khắc đã kích thích chiến ý của các đệ tử nhưng đồng thời đấy cũng là một áp lực nặng nề. Vương Ngôn căn bản không dám tưởng tượng nếu trận đấu này thất bại thì bọn nhỏ sẽ ra sao, càng không dám nghĩ đến chuyện khi về học viện phải ăn nói như thế nào, đặc biệt, hắn hoàn toàn không muốn mấy đứa nhỏ bị sỉ nhục cho dù chỉ là một chút ít mà thôi. Hắn lo chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của bọn nhỏ, cho nên hắn mới không ngừng khuyên nhủ bọn chúng và bảo bọn chúng thả lỏng tinh thần.

Hoắc Vũ Hạo không biết hiện giờ mọi người cảm thấy gì, nhưng bản thân hắn có cảm giác cả người nóng hừng hực, không sợ hãi, không lo lắng, hiện giờ hắn chỉ biết một chuyện chính là chiến đấu vì học viện Sử Lai Khắc, chiến đấu vì vinh dự và tôn nghiêm của học viện. Nếu lúc này có thể thiêu đốt máu huyết để gia tăng thực lực thì nhất định hắn cũng sẽ không do dự mà làm như thế.

Hắn vào học viện Sử Lai Khắc chỉ hơn một năm, nhưng tình cảm ấm áp hắn có được ở đó còn nhiều hơn mười mấy năm hắn sống ở phủ Công Tước. Cũng vì lẽ đó mà hắn bất tri bất giác đã yêu quý học viện, yêu quý từng con người từng tấc đất nơi đây.

Nếu hắn có thể cống hiến cho học viện thì hắn chắn chắn sẽ làm. Cũng giống như ngày trước hắn chọn trở thành Sử Lai Khắc Giám Sát Giả vậy. Mà bây giờ, danh dự của học viện đang cần hắn bảo vệ, cho nên, những lời nói của Vương Ngôn làm sao đả kích được ý chí chiến đấu của hắn chứ?

Nhìn sang những người khác, ánh mắt của bọn họ không khác Hoắc Vũ Hạo là bao. Trận đấu hôm nay tuy gian khổ nhưng đây cũng có một cơ hội để bọn họ bộc lộ thực lực mạnh nhất của mình. Bảy người một lòng, Thất Quái cũng một lòng. Từ lúc này, bọn họ đã hoàn toàn hòa nhập vào thân phận Sử Lai Khắc Thất Quái của mình.

Sau khi rời khỏi Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm, và đi đến Quảng Trường Tinh La, từng bước từng bước càng tăng thêm lòng kiên định của bọn họ.

Bọn họ muốn thắng, muốn thắng, muốn thắng!

Quảng Trường Tinh La vẫn ồn ào sôi nổi như trước, học viện Sử Lai Khắc sắp thi đấu, bọn họ làm sao lại không vui mừng đây?

Học viện Sử Lai Khắc đã thi đấu ba trận, trận nào cũng mang đến bất ngờ cho khán giả. Hoắc Vũ Hạo thần bí, Từ Tam Thạch với lực phòng ngự kiên cố, Hòa Thái Đầu có chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài siêu cấp khủng bố, cộng với đội hình có vẻ rời rạc nhưng lại phối hợp cực kỳ ăn ý, đã khắc sâu ấn tượng với tất cả mọi người.

Tuy khán giả có thắc mắc tại sao các đệ tử học viện Sử Lai Khắc ra thi đấu đều chỉ là Hồn Tông, nhưng thấy bọn họ có thể liên tục chiến thắng cũng không tò mò nhiều quá.

| Tải iWin