Tiêu Tiêu nào phải Đại Hồn Sư bình thường, tu vi cô bé đã đến cấp 30, và quan trọng hơn, cô bé còn có được kinh nghiệm sau lần tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái nữa, đấy còn chưa kể sự trợ giúp từ Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo.
Nháy mắt khi con Hổ Ma Miêu vạn năm nhào ra, cô bé đã lui tít về phía sau, thân là đệ tử Đường Môn, dĩ nhiên cô bé cũng biết Quỷ Ảnh Mê Tung. Trong quá trình lùi về sau, cô bé còn không ngừng thay đổi phương hướng, khi đòn tấn công của Hổ Ma Miêu tạo thành một lưỡi đao ánh sáng thì Tinh Thần Tham Trắc cũng truyền thông tin về. Cả người Tiêu Tiêu cong xuống như hình vòng cung, tránh được nó trong tích tắc, thoát khỏi bờ nguy hiểm.
Nơi lưỡi đao ánh sáng ấy lướt qua liên tục phát lên từng tiếng sụp đổ, không biết có biết bao cây cối phải gặp tai ương rồi.
Tuy Tiêu Tiêu may mắn tránh khỏi một kích này nhưng lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cũng may mục tiêu tấn công chính của con Hổ Ma Miêu vạn năm kia không phải là cô bé. Nếu không làm sao cô có thể dễ dàng né tránh như vậy.
Mà lúc này, con Hổ Ma Miêu vạn năm kia đã đến ngay trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Ánh sáng màu tím ánh kim lại xuất hiện, nó bắn ra từ hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo, nháy mắt khi tia sáng ấy xuất hiện, đôi mắt của Hổ Ma Miêu rõ ràng có chút lóng lánh ánh sáng, hiển nhiên nó đã biết Hoắc Vũ Hạo có một kỹ năng hệ Tinh Thần vô cùng đáng sợ.
Nhưng lúc này, Hổ Ma Miêu vạn năm đã nhận ra mình đoán sai rồi, mục tiêu tấn công của Hoắc Vũ Hạo không phải là nó.
Con Hổ Ma Miêu ngàn năm đang ngồi trên lưng nó "vèo" một cái, đầu giống như quả dưa hấu bị đập nát. Máu tươi từ thất khiếu ào ào chảy ra ngoài, nằm phụp xuống lưng Hổ Ma Miêu vạn năm.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn không còn nương tay nữa. Ban nãy con Hổ Ma Miêu ngàn năm ấy đã bị Linh Hồn Trùng Kích đánh trúng, vốn đã bị thương khá nặng, vậy mà lại còn bị Hoắc Vũ Hạo toàn lực tấn công thêm một lần nữa nên mới xảy ra tình huống như thế.
Cá lớn nuốt cá bé, địch muốn giết ta thế thì ta phải nhanh tay giết chết địch.
Từ lúc gặp con Hổ Ma Miêu ngàn năm đến Hổ Ma Miêu vạn năm, tuy thời gian không lâu nhưng cái nhìn của hắn đã thay đổi long trời lở đất. Bọn họ bị rơi vào tình huống nguy hiểm cũng vì lòng quá mềm yếu. Không cùng giống loài thì suy nghĩ dĩ nhiên sẽ khác. Hồn thú vẫn là hồn thú. Không thể nào thay đổi được sự thật này.
Khi con Hổ Ma Miêu ngàn năm chết đi, con Hổ Ma Miêu vạn năm vô cùng chấn động, nó rống lớn một tiếng, theo bản năng quay đầu nhìn về phía con Hổ Ma Miêu ngàn năm ở trên lưng mình. Có điều với bản năng sinh tồn suốt vạn năm qua, cho dù không nhìn về trước nó cũng có thể tạm thời lách người tránh đi.
Nhưng cũng ngay lúc này, quanh người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông được bao phủ bằng ba màu sắc lam, tím, ánh kim rực rỡ.
Rực rỡ trong Điêu tàn – Hoàng Kim Lộ.
Được Tinh Thần Tam Trắc Cộng Hưởng hỗ trợ, cộng với việc con Hổ Ma Miêu vạn năm không tập trung tinh thần, nên một kích này dễ dàng tấn công trúng mục tiêu.
Luồng sáng rực rỡ màu vàng kim soi rọi xuống một quãng đường dài chừng trăm thước. Con Hổ Ma Miêu vừa bị ánh sáng ấy chiếu lên liền hóa thành một pho tượng màu vàng, giữ nguyên tư thế chuẩn bị tiếp tục xông về trước mà ngã xuống. Bạn đang đọc truyện tại - www.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Kim Lộ được sử dụng trên hồn thú, mà hiệu quả của nó hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Từ trên người con Hổ Ma Miêu vạn năm dường như có một ảo ảnh khẽ tách ra, mà lúc này nó vẫn nằm im lìm dưới mặt đất không chút nhúc nhích, kế đến, ảo ảnh kia nhào đến đánh vào cơ thể của nó.
- Cái này…
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mà trong hai giây ngắn ngủi khi ảo ảnh kia đánh vào cơ thể Hổ Ma Miêu vạn năm, thì màu vàng phủ ngoài cơ thể nó cũng nhanh chóng biến mất, nó lại một lần nữa đứng dậy.
Lúc này trông nó có chút nhếch nhác, vì tác dụng mạnh mẽ của Quang Minh lực mà bộ lông bên ngoài có không ít chỗ bị cháy xém, hơi thở mạnh mẽ của nó cũng giảm xuống rất nhiều. Nó lắc lắc đầu mình như để bản thân tỉnh táo lại. Mà bên cạnh hắn, thi thể Hổ Ma Miêu ngàn năm đã rơi bịch xuống đất, một cái Hồn Hoàn ngàn năm màu tím dần dần thành hình.
Rõ ràng tác dụng của Hoàng Kim Lộ lên hồn thú hoàn toàn khác với hồn sư. Sở dĩ Hoắc Vũ Hạo chọn sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ này cũng vì lực khống chế của Hoàng Kim Lộ. Nhưng con Hổ Ma Miêu vạn năm đã làm những tính toán của hắn sai lệch hết, vì tốc độ của nó quá nhanh nên mặc dù bị Hoàng Kim Lộ đánh trúng nhưng cũng có thể mượn lực tránh xa khỏi phạm vị tiếp tục công kích của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, càng làm cho hai người họ kinh ngạc hơn chính là tính huống xuất hiện kế tiếp.
Hổ Ma Miêu vạn năm lắc đầu vài cái dường như đã bình phục lại, nó liếc mắt nhìn thấy thi thể Hổ Ma Miêu ngàn năm liền ngửa mặt lên trời rống to giận dữ, đôi mắt giống như được máu tươi nhuộm đỏ càng thêm khủng khiếp, sau đó chạy thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, nhưng rõ ràng tốc độ đã chậm hơn ban nãy một chút.
Âm thanh từ Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu liên tục vang lên đã khiến tốc độ của Hổ Ma Miêu bị suy giảm, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng không quan tâm tìm hiểu xem tại sao nó lại đột nhiên thay đổi như vậy, vì lúc này cả hai đang bận toàn lực chuẩn bị ứng phó mọi tình huống có thể xảy ra.
Bộ lông của con Hổ Ma Miêu vạn năm bất ngờ biến thành màu xanh biếc, sau đó, quầng sáng màu xanh biếc đang lượn lờ quanh cơ thể nó nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài, tuy nhiên nó không khuếch tán rộng quá mà chỉ dừng lại ở phạm vi trên dưới một thước. Thân hình cao chừng một thước của nó cũng vì thế mà biết thành một vật thể màu xanh lúc cao chừng hai thước. Hơn nữa cũng cường tráng hơn rất nhiều. Rất giống với những con mãnh hổ bình thường, ngay cả tiếng gầm gừ cũng chuyển thành tiếng hổ ngâm.
Hơi thở mạnh mẽ ấy đè xuống người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông khiến cả hai cảm thấy có chút nghẹt thở, sự chênh lệch tu vi rốt cuộc cũng hiện ra. Đầu Hổ Ma Miêu này dù sao cũng tương đương với một cường giả bậc Hồn Vương, mà thực lực thật sự của nó có khi còn hơn hẳn một Hồn Vương bình thường nữa.
Hoắc Vũ Hạo và Vương ĐSu khi thấy nó vọt về phía mình cũng nhanh chóng lùi về sau, tay phải của Hoắc Vũ Hạo nắm lấy tay trái của Vương Đông, một quầng sáng màu ánh kim từ cánh tay trái của Vương Đông không ngừng lóe lên bao phủ lấy cả hai người.
Tốc độ vận chuyển của Hạo Đông lực, dưới sự trợ giúp từ Hoàng Kim Chi Mang của Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt nhanh chóng tăng lên, lượng Hồn Lực tiêu hao khi sử dụng Hoàng Kim Lộ ban nãy bắt đầu khôi phục với tốc độ kinh người.
Mắt thấy Hổ Ma Miêu đã đánh tới, Hoắc Vũ Hạo liền giơ tay trái lên, bắn ra một tia sáng. Có sự trợ giúp của Tinh Thần Tham Trắc, có thể xem hắn là một tay thiện xạ bách phát bách trúng, còn tia sáng đang bay đi kia chính là xuất phát từ Hồn Đạo Ma Tý Xạ Tuyến.
Tia sáng ấy vô cùng chuẩn xác bắn trúng cơ thể Hổ Ma Miêu, hoặc nói đúng hơn là Hổ Ma Miêu tự đâm đầu vào tia sáng ấy. Bức màn ánh sáng phòng hộ màu xanh biếc quanh cơ thể nó chợt sáng lên, tia sáng từ Hồn Đạo Ma Tý Xạ Tuyến vừa chạm vào liền trượt đi. Kế đó, bức màn ánh sáng ấy bỗng nhiên bùng nổ, tốc độ của Hổ Ma Miêu vạn năm tăng mạnh, cả người thoáng cái đã đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Một quả cầu ánh sáng đường kính chừng một thước cũng dâng lên ngay sau đó. Hoắc Vũ Hạo đã di chuyển đến sau lưng Vương Đông, hai tay hắn nắm lấy bả vai Vương Đông, cả hai nháy mắt dính chặt vào nhau, chân bước Quỷ Ảnh Mê Tung bộ, còn con Hổ Ma Miêu vạn năm kia thì vừa lúc đụng vào phía trên quả cầu ánh sáng.
Vô số ánh đao màu vàng kim nháy mắt bùng nổ bao phủ hoàn toàn con hồn thú vạn năm đang trong trạng thái điên cuồng đó. Nhưng kỹ năng bổn mạng của Hổ Ma Miêu vạn năm nào phải tầm thường. Hàng loạt lưỡi đao đánh mạnh vao nó nhưng nháy mắt sau liền tan rã. Cả người nó bị vây trên không trung khoảng chừng hai giây, sau đó, cái lưỡi đao từ từ biến mất, mà tầng phòng ngự của Hổ Ma Miêu sau đợt tấn công này chỉ bị thu hẹp đi một chút mà thôi.
Kỹ năng của nó có chút giống với Hồn Kỹ Bạch Hổ Hộ Thân Chướng của Đái Thược Hành nhưng nó chẳng qua không phải là hồn kỹ bình thường ấy, nó có thể tăng phúc cho tất cả các phương vị như công kích, phòng ngự và tốc độ. Điệp Thần Trảm của Vương Đông tuy có lực công kích không kém nhưng đối với nó vẫn chưa đủ là uy hiếp quá lớn.
Có điều, nhờ hai giây này mà Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã kịp thời ứng biến.
Hoắc Vũ Hạo vẫn đứng sau Vương Đông, Hạo Đông lực điên cuồng chảy vào cơ thể Vương Đông, Vương Đông nâng tay phải lên, ngón trỏ chỉ vào Hổ Ma Miêu vạn năm, cả cánh tay phải của hắn đống thời sáng lên.
Quầng sáng này không giống với ánh sáng từ Hoàng Kim Chi Mang, quầng sáng này là nó từng tia sáng từ từ tụ hội tạo thành.
Vương Đông giơ tay phải đặt lên đầu vai trái, nhất thời ánh sáng vàng kim từ Hoàng Kim Chi Mang cũng lấp lánh xuất hiện. Hai kỹ năng từ hai khối Hồn Cốt cực mạnh cùng được phát động, hơn nữa còn phát động bổ trợ cho nhau.
Ban nãy khi sử dụng Điệp Thần Trảm, Vương Đông hoàn toàn không phụ trợ thêm Hoàng Kim Chi Mang, vì hắn biết lực công kích của Diệp Thần Trảm tuy rất mạnh nhưng lại không tập trung ở một chỗ, mà kỹ năng hắn chuẩn bị sử dụng lúc này đây mới thật sự là đòn tấn công mạnh nhất của hắn.
- Vũ Hạo.
Vương Đông hét lớn một tiếng, sau đó từ ngón trỏ tay phải của hắn xuất hiện một mũi nhọn sáng loáng như được làm bằng kim loại, dài chừng ba tấc, phần mũi trông khá sắc bén, phần cuối to chừng bằng ngón tay. Ánh sáng màu vàng kim của Hoàng Kim Chi Mang cũng lóe sáng rực rỡ từ giây phút này.
Ngay khi Điệp Thần Trảm biến mất, mũi nhọn màu vàng kia cũng bay đi như tên bắn, mục tiêu chính là giữa trán Hổ Ma Miêu vạn năm.
Đúng vậy, đây là kỹ năng mà Vương Đông vừa có được từ Quang Chi Phá Ma Hữu Tí Cốt. Hắn có thể nháy mắt tụ hội Quang Minh lực phát động công kích. Vì hiện giờ tu vi của hắn còn thấp nên mũi nhọn mới chỉ có thể ở hình dạng như thế, nếu tu vi hắn càng mạnh thêm thì mũi nhọn này sẽ càng lúc càng nhỏ lại, thậm chí có thể nhỏ như một cây châm bình thường hoặc chỉ như một tia sáng be bé.
Tu vi của Vương Đông dưới sự trợ giúp của Hạo Đông lực đã vượt qua khỏi cấp bậc Hồn Tông bình thường, huống chi hắn còn được sự trợ giúp từ Hoàng Kim Chi Mang. Đối mặt với Hổ Ma Miêu thuộc tính Hắc Ám thì đòn tấn công từ một hồn sư có thuộc tính Quang Minh như hắn sẽ có hiệu quả cao nhất.