Đối với Quất Tử, tâm tình Hoắc Vũ Hạo rất phức tạp. Có đề phòng, có đồng cảm, cũng có một tia lờ mờ yêu thích. Nhất là thời gian Quất Tử chiếu cố chăm sóc hắn, hắn phải phải thừa nhận, ở trong lòng hắn, hình ảnh Quất Tử và Mã Tiểu Đào giống hệt nhau. Chỉ khác, Mã Tiểu Đào là một đại tỷ tỷ tính tình nóng nảy ngay thẳng, còn Quất Tử cũng một tiểu tỷ tỷ dịu dàng điềm tĩnh.
Thời gian ngắn gắn bó, hắn cũng dần dần phát hiện, trước mặt mình, Quất Tử càng lúc càng không che giấu bản tính của nàng. Hoắc Vũ Hạo cũng thấy rõ, cô nương này tuy trong lòng tràn ngập cừu hận, nhưng bản tính vốn thiện lương vẫn tồn tại, chỉ bị vùi rất sâu, rất sâu ở đâu đó trong lòng.
- Vũ Hạo, ngươi biết không? Lần đầu tiên ta được ăn thịt nướng ngươi làm, đã bị hương vị kia của ngươi hấp dẫn. Ngươi làm đồ ăn rất ngon, làm cho ta lại được nếm vị ngon của phụ thân ta. Ta từng có lời thề, nếu muốn ta thật lòng thành ý gả cho một ai đó, vậy thì người đó nhất định phải là một đầu bếp vĩ đại như phụ thân vậy.
- Tuy ngươi so với ta nhỏ tuổi hơn rất nhiều, nhưng ta không thể không thừa nhận, ta đã thích ngươi. Nhưng mà, lòng yêu thích này, ta chỉ có thể chôn thận sâu trong lòng ta. Dù sao chúng ta cũng không có khả năng. Bất kể tuổi tác, trải nghiệm, hay là mọi phương diện khác, chúng ta nhất định không có khả năng ở cùng nhau.
- Ta nghĩ, ngươi ở Học Viện Shek, chắc chắn là thiên chi kiêu tử. Lấy thực lực tứ hoàn lại có thể đánh nhau với cường giả Hồn Đế, thậm chí có thể làm hồn thú tu vi mấy vạn năm chết mà không thể chống cự. Ngươi quả thật là hồn sư ưu tú nhất ta từng thấy. Không lâu nữa, nhất định ngươi sẽ trở thành hồn sư uy chấn đại lục. Nhưng ngươi biết không? Ngươi cũng có khuyết điểm, thờ ơ lạnh nhạt, có lẽ ta thấy rõ ràng hơn. Khuyết điểm lớn nhất chính là bộc lộ tài năng. Có lẽ ngươi đã cố hết sức che giấu tài năng, nhưng bản thân là thiên tài, tài năng của ngươi có thể che lấp hoàn toàn được sao? Nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước biển rộng trời cao. Lời này ta tặng cho ngươi, nếu thật có thể làm được, chắc chắn tương lai ngươi sẽ càng thêm rực rỡ.
- Hy vọng đây là lần cuối cùng ta khóc. Không lâu nữa, ta sẽ rời khỏi Học Viện Nhật Nguyệt . Không biết chúng ta còn có cơ hội gặp lại ngày sau hay không. Ta hy vọng không có ngày đó. Bởi vì, ta không muốn chạm mặt ngươi trên chiến trường. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể sống thật tốt, sống thật hạnh phúc, tìm một nữ nhân yêu mến ngươi, ngươi cũng yêu thương nàng, kết hôn, sinh hạ những hài nhi đáng yêu xinh đẹp, thong thả sống một cuộc đời bình thường. Dù ta biết rõ khung cảnh bình thường đó khó có khả năng xảy ra cho ngươi, nhưng ta vẫn mong một hy vọng xa vời, ta rất mong mỏi khao khát đóng vai nữ chính kia a! Nhưng ta không thể.
- Ta phải đi, Quất Tử cô độc. Vì duyên phận những ngày ngắn ngủi của chúng ta, ta vẫn muốn tặng ngươi một lễ vật.
Âm thanh của nàng đột ngột dừng lại. Mỗi một lời vừa thốt ra của nàng đều được Hoắc Vũ Hạo khắc thật sâu trong lòng, nhất là: sống thật hạnh phúc. Suýt nữa nó khiến Hoắc Vũ Hạo không kềm được mà rơi lệ. Hắn cố nén ý muốn mở mắt ra nói chuyện với nàng, vì căn bản hắn không biết nên đối mặt với Quất Tử như thế nào. Hơi thể bất giác trở nên nặng nề gấp gáp vài phần.
Một hơi thở trong sạch lặng lẽ phả ra, dịu dàng mát rượi, mềm mại như cánh hoa tiếp xúc trên gò má của hắn. Một cái hôn nhẹ nhàng, dịu dàng và ấm áp, mang một nỗi buồn khó gọi tên.
Khi hai cánh hoa gắn trên gò má của hắn, rốt cuộc nước mắt đã không còn kềm chế được, từ nơi khóe mắt Hoắc Vũ Hạo chảy xuống. Giây phút lịch sử này, Quất Tử đã thành công khắc sâu hình ảnh của mình vào trái tim Hoắc Vũ Hạo, cho dù không phải vị trí của tình yêu, thì vĩnh viễn cũng đã để lại một ấn ký không bao giờ phai.
Quất Tử chùi nước mắt trên mi, chăm chú ngắm nhìn Hoắc Vũ Hạo, nhẹ giọng thì thầm:
- Đây chính là nụ hôn đầu tiên của ta đó. Vốn định hôn lên môi, nhưng ngươi chưa đồng ý, vẫn là hôn lên má trước. Để cho nụ hôn đầu tiên giữ mạng ngươi trong chân mệnh thiên nữ đi.(*) Ta đi đây. Đừng để ta gặp lại ngươi.
(*)DG: câu này tại hạ chẳng hiểu nổi nên không dịch được
Nhẹ nhàng trao một cái ôm thắm thiết, Quất Tử lặng yên đứng dậy. hàm răng cắn môi mình, cố nén lại tiếng nấc đang trào lên, xoay người rời khỏi phòng hồi sức.
Từ lúc nàng vào, nàng đã biết Hoắc Vũ Hạo vẫn tỉnh táo. Hoắc Vũ Hạo có một đặc điểm, mà chính hắn cũng không hề biết. Khi hắn còn tỉnh táo, hai vành tai sẽ ép sát vào hai bên đầu, còn khi hắn minh tưởng hay ngủ say, lại hơi tách ra một chút.
Biến hóa đó cực nhỏ, ngay cả Vương Đông cũng chưa từng phát hiện, thế nhưng cô gái chăm sóc cho Hoắc Vũ Hạo chỉ có vài ngày, Quất Tử rất tinh tế quan sát đã phát hiện.
Tiếng đóng cửa truyền đến, Hoắc Vũ Hạo chậm rãi mở hai mắt, đôi mắt lệ quang ẩn hiện. Hắn đột nhiên phát hiện, bản thân hoàn toàn vô lực. Trong lòng rất muốn giúp nàng, nhưng cũng rõ biết bản thân căn bản không có biện pháp.
Cừu nhân của nàng chính là quốc gia của mình. Con đường nàng phải đi, lại hoàn toàn trái ngược với con đường của mình. Hắn không thể cưỡng ép bắt đi Quất Tử, ép nàng sống vì lý tưởng của hắn. Làm như vậy, Quất Tử sẽ còn là Quất Tử hay sao?
- Quất Tử tỷ, ngươi cũng biết, ta sao lại không hy vọng ngươi có thể bình an hạnh phúc sống cả đời này chứ?
Thở dài, Hoắc Vũ Hạo cố gắng bình ổn tâm thần.
Hắn nhớ rõ, khi học ở Học Viện Shrek, trong kế hoạch Cực Hạn Đan Binh có một môn gọi là tâm lý học, chuyên nghiên cứu về tâm tình, lý trí. Lúc ấy vị lão sư đã dạy, người làm đại sự, phải lãnh khốc vô tình. Cảm xúc dao động, ảnh hưởng rất lớn khiến người ta dễ đánh mất quyết định chính xác.
Hoắc Vũ Hạo cũng chuyên cần luyện tập quá trình khống chế cảm xúc. Lúc đó hắn thấy bản thân làm không tồi, các lão sư cũng nhận xét như vậy, nhưng xem hiện tại, vẫn còn kém rất xa.
Ai có thể vô tình đây? Huống chi hắn thực tế tuổi cũng chỉ mới sắp được 15. Tuổi trẻ khí thịnh, cảm xúc khó mà kềm chế. Nhất là tình yêu nam nữ tỉnh tỉnh mê mê, càng khiến cảm xúc dễ dàng bị ảnh hưởng.
Liên tục hít thở sâu vài lần, Hoắc Vũ Hạo mới có thể áp chế được tâm tình đang rất kích động. Cảm xúc không khống chế được khiến hắn không thể nghĩ được gì cả. Sau đó hắn cấp cho mình một cách giải quyết đơn giản: tác động tâm lý, không ngừng tự nhủ với mình, cường hóa bản thân, tu vi cường đại dễ dàng ảnh hưởng đến thế giới này, lúc đó mới có thể nắm trong tay mọi chuyện.
Lúc hắn vừa tác động vào tâm lý của mình, Hoắc Vũ Hạo chậm rãi tiến vào mộng đẹp. Hôm nay, nhất định là một đêm không cần tu luyện.
Giữa trưa hôm sau, vẫn còn nằm ở phòng hồi sức, Hoắc Vũ Hạo nhận được tin tức Kha Kha mang đến: Quất Tử nghỉ học, đi đâu không rõ.
Dù Hoắc Vũ Hạo đã sớm biết và có chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn ngẩn ngơ một hồi, mới dần khôi phục lại.
- Sao ngươi làm mặt ngu thế a! Ngươi nói Quất Tử tỷ sẽ đi đâu?
Kha Kha buồn bực hỏi.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu:
- Ta không biết. Nhưng nàng hẳn là vì lý tưởng của mình mà ra đi nỗ lực.
Thương thế Hoắc Vũ Hạo lành rất nhanh. Ba ngày sau, hắn đã rời khỏi phòng y tế, trở lại ký túc xá tĩnh dưỡng. Thực tế, vết thương của hắn đã cực kỳ tốt.
Chuyện về Quất Tử hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, mà đem toàn bộ tinh thần tập trung vào tu luyện. Có cái cửa sau Kính Hồng Trần, hắn nhanh chóng thu dọn đồ đạc qua Minh Đức Đường học tập, đó chính là mục tiêu tối trọng yếu của hắn.
Vì không để Kính Hồng Trần hoài nghi, Hoắc Vũ Hạo lại ở ký túc xá khổ tu năm ngày, sau mới đi tìm Hiên Tử Văn, cho thấy vết thương đã hoàn toàn lành lặn, nhờ hắn dẫn vào Minh Đức Đường bắt đầu học tập.
Hiên Tử Văn nhìn thiếu niên trước mặt, dù chỉ mới không gặp vài ngày, nhưng không biết vì sao lại cảm nhận hắn dường như trưởng thành hơn vài phần. Cảm giác rất kỳ lạ, không cách nào hình dung rõ ràng, nhưng lạo tin chắc cảm giác không sai.
- Vũ Hạo, ngươi có biết, xét theo góc độ quốc gia, ta không muốn dẫn ngươi vào Minh Đức Đường. Đường chủ đang xem thường trí tuệ của ngươi.
Hiên Tử Văn nhíu mày nói.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:
- Hiên lão sư, ngài không phải chính khách, mà là một hồn đạo sư nghiên cứu hồn đạo khí. Tin rằng ta có thể giúp ngài nhanh chóng hoàn thành tốt những nghiên cứu ích lợi. Hơn nữa, ta vẫn nhớ rõ ước định của chúng ta, ngài cũng nên nhớ rõ mới được.
Hiên Tử Văn bật cười:
- Ta đương nhiên nhớ rõ. Được thôi, ngươi nhớ kỹ, Minh Đức Đường không giống nơi này tùy tiện như vậy, mỗi tiếng nói, một cử động đều sẽ bị theo dõi. Nghe nhiều, học nhiều, xem nhiều, nghĩ nhiều, nói phải thật vô cùng ít. Nhất quyết không nên trao đổi với nhóm trao đổi sinh học viện Shrek cùng ngươi đến đây học tập. Chỉ cần ngươi đi theo bên cạnh ta, sẽ bình an vô sự không có vấn đề gì.
- Vâng
Hoắc Vũ Hạo cung kính đáp ứng.
- Đi theo ta.
Hiên Tử Văn đứng dậy, dẫn theo Hoắc Vũ Hạo đi ra ngoài.
Trong phòng thí nghiệm, Tử Mộc nhìn thoáng qua thiếu niên đi theo Hiên lão sư kia, trong mắt toát ra một tia buồn bã, còn Kha Kha lại mang vẻ mặt hưng phấn tột độ, xem ra so với việc nàng thi đậu Minh Đức Đường còn khoái chí hơn.
Minh Đức Đường ở vị trí trung tâm Học Viện Nhật Nguyệt. Bên ngoài có vẻ bình thường khó nhận biết, nhưng chân chính đặt chân vào trong, Hoắc Vũ Hạo mới được mục kích quy mô của Minh Đức Đường hơn xa sự tưởng tượng của hắn rất rất nhiều.
Minh Đức Đường và phòng đấu giá Tinh Quang hoa lệ cùng loại, đều nằm trên mặt đất, nhưng nếu so về mặt diện tích, nơi này đã thoát biến bay lên bầu trời.
Đi vào tòa kiến trúc không đến 500m vuông, Hiên Tử Văn dẫn Hoắc Vũ Hạo đi qua ba trạm kiểm soát. Có hồn sư gác trạm, cũng có hồn đạo khí trực tiếp bảo vệ.
Vào bên trong, cái khiến Hoắc Vũ Hạo chú ý chính là hai mươi bộ hồn đạo khí thang máy hình vòng cung tròn xung quanh. Mỗi một cái thang máy đều được làm từ kim loại, có thể chứa đến mười người.
Hiên Tử Văn dẫn Hoắc Vũ Hạo đến một thang máy, lấy ra một cái thẻ bài xác nhận thân phận của mình trước một cái hồn đạo khí phân hình. Rồi giơ tay nắm cái trụ kim loại ở trung tâm thanh máy, rót hồn lực vào. Thang máy bất ngờ chuyển động thong thả đi xuống dưới.
Đi xuống chừng hai phút mới dừng lại, Hoắc Vũ Hạo tính sơ chiều sâu vừa xuống, kinh hãi phát hiện mình đã vào lòng đất ít nhất vượt qua trăm mét a!
Toàn bộ quá trình đi xuống hắn chẳng thấy gì cả, vì bên trong thang máy kín mít, không có chút khe hở nào ra bên ngoài, chỉ có một cái đèn nhỏ màu trắng vẫn sáng lên.
Hiên Tử Văn không nói gì, cũng không giải thích gì cả, như lời trước đó nói với Hoắc Vũ Hạo: nghe nhiều, học nhiều, xem nhiều, nghĩ nhiều, chứ không phải hỏi nhiều.
Cửa thang máy kim loại chợt mở ra, Hiên Tử Văn gật đầu với hắn, rồi dẫn hắn ra ngoài.
Khung cảnh trước mắt có thể nói là thế giới kim khí, một phòng lớn hình vòng cung, nhìn khắp nơi đều chỉ có kim loại, ra khỏi thang máy đi trên một con đường ngắn, bỗng nhiên trước mắt bừng sáng.
- A ——
Hoắc Vũ Hạo hít một hơi kinh ngạc, tâm trí của hắn vậy mà cũng không nhịn được hô lên một tiếng.
Khung cảnh trước mắt cực kỳ rung động, một cái phòng cực lớn, nhìn không thấy tường đâu cả, vô số bàn thí nghiệm chỉnh tề xếp hàng dài ra xa xa không đếm nổi có bao nhiêu cái, có lẽ một hàng cũng hơn 50 cái.
Mỗi một cái bàn thí nghiệm đó đều dài 5m rộng 3m à! Phần lớn ở những bàn thí nghiệm đó đều có người đang bận rộn làm việc, mà khôngn chỉ có một người. Gian phòng rất lớn, trần hình mái vòm cao chừng 20m, cũng hoàn toàn được thiết kế bằng kim loại. Không khí tràn ngập thuộc tính kim loại, cùng với một số âm thanh không khí lùa qua kim loại nghe vù vù ảnh hưởng đến cảm quan của Hoắc Vũ Hạo.
Nơi này chính là Minh Đức Đường? Quả thực chính là một căn cứ chế tạo hồn đạo khí a! Hơn nữa, hồn đạo khí được chế tạo ở Minh Đức Đường, nhất định cấp bậc không hề thấp. Những người đang công tác ở đây, có lẽ mới chân chính là tinh anh của Học Viện Nhật Nguyệt.
Hiên Tử Văn thì thầm:
- Hiện tại chỗ chúng ta đứng đây vẫn chưa có thiết bị theo dõi, nhưng đi thêm vài bước nữa cho đến tận cùng, bất kỳ chỗ nào cũng có thiết bị giám sát, chính là hồn đạo khí nghe lén âm thanh. Đây là căn cứ chế tạo chính của Minh Đức Đường, diện tích ta cũng không rõ, nhưng có lẽ cũng bằng phân nửa diện tích học viện bên trên. Tổng cộng có 5000 bàn thực nghiệm, phần phía xa kia do tối nên không thấy rõ lắm, cũng vì bên đó không có ai đang nghiên cứu, có lẽ khoảng một phần ba số bàn. Ở đây không chỉ quy tụ tinh anh của Học Viện Nhật Nguyệt và Minh Đức Đường tinh, còn có những hồn đạo sư đẳng cấp cực cao của cả đế quốc Nhật Nguyệt.
- Có một phần trong này là đệ tử thực tập của Học Viện Nhật Nguyệt. Bọn họ chỉ được phép ở trong này một thời gian, sau đó phải ra ngoài tiếp tục học. Trong này, thường được tổ chức thành những nhóm nhỏ để nghiên cứu, số lượng tổ viên không đồng nhất. Bình thường mở cửa không ít hơn năm bàn thực nghiệm, ngoại trừ bộ phận nghiên cứu chung ở đây, còn một vài căn cứ nghiên cứu bí mật. Những người có thể có căn cứ nghiên cứu bí mật cho riêng mình, ít nhất phải trên cấp 8. Ngươi phải chú ý huy chương trên ngực mỗi người. Huy chương hồn đạo sư do Minh Đức Đường cấp hoàn toàn khác bên ngoài: Nhật nguyệt làm nền, tinh tú lơ lửng trên đó. Một ngôi sao là một cấp.
Vừa nói, Hiên Tử Văn vừa lấy huy chương cấp 8 đeo lên ngực.
- Đạt đến cấp 9, hồn đạo sư đó chính là chiến lược cực mạnh của quốc gia, sẽ được vũ khí trang bị với sức mạnh cường đại bảo vệ. Hiện tại Minh Đức Đường có bốn vị hồn đạo sư cấp 9, bao gồm cả đường chủ. Đường chủ là người trẻ nhất. Những kẻ nghiên cứu ở đây, phần lớn đều là đồ tử đồ tôn(*) của bốn người này. Ta cũng không ngoại lệ, ngươi cũng thế. Lão sư của ta là một trong bốn người.
(*)đồ tử đồ tôn: nói chung là học trò
Vào Học Viện Nhật Nguyệt cũng đươc một thời gian, nhưng Hoắc Vũ Hạo lại cảm giác được, nhiều ngày dò xét trước kia cũng không bằng một ngày hôm nay. Những lời Hiên Tử Văn nói hắn gật đầu nhớ kỹ, không hề mở miệng.
Hiên Tử Văn thấy phản ứng của hắn thì hài lòng, mỉm cười:
- Được rồi, đi thôi. Ngươi đã được phân đến bàn thực nghiệm số 1 kia, ta sẽ cho ngươi một đề bài nghiên cứu, có vấn đề gì trực tiếp tới tìm ta. Ta biết ngươi có thể dùng tinh thần lực truyền tin tức, ta tin ngươi có thể làm tốt.
Được Hiên Tử Văn dẫn dắt, hai người đi khoảng hai phút mới đến một cái bàn thực nghiệm đầu tiên. Hiên Tử Văn mới đưa một cái thẻ tên, và một huy chương hồn đạo sư cấp 5, đeo lên trước ngực Hoắc Vũ Hạo, thẻ bài thì đưa ra hồn đạo khí phân hình xác nhận thông tin, rồi lại dùng thẻ bài của mình xác nhận.
- Giữ kỹ cái thẻ này, nó được đánh số 1238, mỗi khi đến bàn thực nghiệm đều cần phải dùng nó.
Quét quét tay lên mặt bàn, bên dưới bàn thực nghiệm sáng lên một loạt những cái nút như rừng, ít nhất có hơn 50 cái. Mỗi cái nút đều có đánh dấu gì đấy, màu sắc cũng khác nhau.
Đươc Hiên Tử Văn giảng giải Hoắc Vũ Hạo mới biết, thì ra những cái nút này phân biệt những tài liệu chế tạo hồn đạo khí bất đồng. Ấn một cái nút sẽ có tài liệu kim loại tương ứng xuất hiện, dựa theo độ quý hiếm, lượng kim loại xuất hiện cũng khác nhau, mỗi tháng mỗi kim loại chỉ có một hạn ngạch nhất định. Ví dụ như bí ngân chỉ có thể sử dụng 100g trong vòng một tháng, cứ thế suy ra.
Hoắc Vũ Hạo trong lòng âm thầm oán thán, khó trách Kính Hồng Trần nói mình có thể lấy tất cả tài liệu thí nghiệm lại có biểu hiện hào phóng như vậy, ra là lượng kim loại có hạn. Dù sao, chừng này cũng đã khiến hắn cực kỳ thỏa mãn. Nhìn bảng phân loại kim loại này, hỏi Hiên Tử Văn vài thứ, cũng có ít nhất hơn mười loại kim loại hiếm hắn chưa từng nghe nói chứ không nói đến thấy qua.
Hiên Tử Văn ném cho hắn một quyển sổ tay:
- Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đến, làm quen công năng bàn thực nghiệm trước đi, trong sổ có hướng dẫn đó. trước làm quen một chút thực nghiệm bàn các loại công năng đi. Một bàn thí nghiệm tốt có thể mang lại nhiều ích lợi trong quá trình nghiên cứu, ta còn có nghiên cứu cần phải tiến hành, muốn tìm ta thì mang theo thẻ bài đến khu thực nghiệm bí mật số 1, gặp lính gác bảo bọn hắn thông tri cho ta. Bất quá, mỗi ngày ngươi chỉ được hỏi ta một lần thôi.
- Vâng
Hoắc Vũ Hạo cung kính đáp ứng.
Hiên Tử Văn lúc này có vẻ quá quắt, nói xong liền bỏ đi mất vào khu sâu bên trong kia, nhưng cũng không đến khu vực tối.
Nhãn lực Linh Mâu cực kỳ lợi hại, Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy rõ Hiên Tử Văn đi đến cuối phòng, đến trước một hành lang tối đen, dường như có hai bóng người đi ra, trao đổi gì đó với hắn, rồi cả ba biến mất không thấy đâu nữa. Nơi đó hẳn là lối vào khu thực nghiệm bí mật số 1 đây.
Cuối cùng đã gia nhập Minh Đức Đường. Khung cảnh ở đây hoàn toàn không giống chút nào so với hắn tưởng tượng, nhưng lại mang đến cho hắn kinh hỉ còn lớn hơn nữa. Ở trong này, chắc chắn những thứ hắn có thể học được càng vĩ đại hơn nữa, cũng là nơi sẽ giúp bản thân tìm ra con đường tốt nhất nghiên cứu hồn đạo khí.
Hắn không nóng lòng chế tạo hồn đạo khí gì, mà ngồi trước bàn thực nghiệm xem quyển sổ tay.
Vũ Hạo không hề biết, sâu bên trong Minh Đức Đường, trong một gian phòng kia, Kính Hồng Trần đang lấp ló sau một tấm bình phong lặng lẽ quan sát từng cử động của hắn.
Lâm Giai Nghị đứng bên cạnh nói:
- Tốc độ khôi phục của hắn so với người thường nhanh hơn một chút, xét đến đan dược mà ta cho hắn dùng này trước, xem như biểu hiện bình thường. Đường chủ, thật cho hắn ở luôn nơi này học tập sao? Tính cách Hiên lão sư ngài cũng biết đấy, một khi đã bắt đầu nghiên cứu là mất ăn mất ngủ, ta sợ....
Kính Hồng Trần khoát tay:
- Quên đi, chủ yếu cho hắn học vài cái này nọ là được, chứ không làm sao nói chuyện với Học Viện Shrek? Bất quá chỉ là một song sinh hồn sư tam hoàn, nhiều lắm là hồn đạo sư cấp 4, cứ cho hắn học đi, năng lực hắn đủ để thay đổi cục diện chiến tranh sao chứ? Vốn có thể trì hoãn thời gian hắn vào đây một vài tháng, nhưng mấy tên nhóc khốn kiếp đội an ninh Hoàng gia lại giúp hắn. Chỉ cần ngươi chú ý hành động của hắn một chút, phái người giám sát, chỉ cần không có hành động gì bất thường người khác cũng sẽ không để ý đến hắn làm gì. Còn nữa, cần thống kê những loại hình hồn đạo khí mà hắn chế tạo.
- Dạ
Lâm Giai Nghị vâng dạ đáp ứng.
Kính Hồng Trần đứng dậy bỏ đi, mỗi ngày lão cũng có nhiệm vụ nghiên cứu quan trọng, là hồn đạo sư cấp 9 trẻ tuổi nhất, những nghiên cứu của lão thậm chí ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển của đế quốc.
Ngay hôm qua, lão được thái tử điện hạ mời, đã đáp ứng đêm nay sang dự tiệc. Do đó cần phải hoàn thành công tác hôm nay trước.
Một quyển sổ tay nhỏ, xem xong Hoắc Vũ Hạo cũng phải giật mình. Lúc này hắn mới rõ, bàn thực nghiệm số 1 trước mặt tốt như thế nào.
Một cái bàn đơn giản lại có rất nhiều công năng, giống như những khuôn đúc công cụ chế tạo hồn đạo khí cỡ lớn ở Học Viện Shrek, nhưng chỉ cần một cái bàn này đã thay thế được. Nhào, nặn, dập, nung chảy kim loại... một loạt những công năng cần thiết. Nói chung, chỉ cần đủ nguyên liệu chế tạo, ngay trên cái bàn này hoàn toàn có thể xuất hiện một món hồn đạo khí cấp 7, cấp 8.
Vừa liếc xem sổ tay, vừa thử sử dụng một vài công năng, cả một ngày đầu tiên Hoắc Vũ Hạo chỉ làm mỗi việc này. Không ai biết đến hắn, hắn cũng đã phân tích bàn thực nghiệm này một cách đầy đủ.
Cơm trưa, cơm chiều đều có người phụ trách đem đến ngay bên cạnh bàn. Hoắc Vũ Hạo quan sát thấy, có nhiều hồn đạo sư căn bản không hề ăn cơm. Lúc cơm chiều được đưa tới, cơm trưa vẫn còn nguyên. Nhiều khi nhân viên đưa cơm phải nhắc nhở họ chú ý dùng bữa.
Đến khi Hoắc Vũ Hạo thể xác và tinh thần mệt mỏi đi cùng Hiên Tử Văn rời khỏi Minh Đức Đường, sắc trời bên ngoài đã tối thui.
- Cảm giác thế nào?
Hiên Tử Văn mỉm cười hỏi.
Hoắc Vũ Hạo thốt lên:
- Cảm giác thời gian đặc biệt qua rất mau.
Hiên Tử Văn kinh ngạc nhìn hắn, nói:
- Không tồi a! Xem ra ngươi hòa nhập rất nhanh, không dễ có cảm giác như thế này, ta còn nghĩ ngươi sẽ thấy buồn tẻ ở ngày đầu tiên cơ đấy.
Hoắc Vũ Hạo gượng cười:
- Ta chỉ cảm thấy thời gian không đủ dùng mà thôi. Hiên lão sư, ta đi về nghỉ ngơi trước.
Hiên Tử Văn gật đầu:
- Đi đi, ngày mai ngươi tự mình đến Minh Đức Đường. Dùng thẻ bài đi vào, lúc vào cần phải có nó để tiến hành phân hình xác nhận, ngươi là người được ta bảo lãnh, nếu xảy ra chuyện gì, ta cũng liên đới chịu trách nhiệm.
Lời nói, ánh mắt lão tựa hồ có vài phần thâm ý.
Hoắc Vũ Hạo cung kính trả lời Hiên Tử Văn:
- Hiên lão sư ngài yên tâm, ta nhất định sẽ không khiến ngài phải gặp phiền toái.
Trở lại phòng, Hoắc Vũ Hạo trước cẩn thận dùng Tinh Thần Tham Trắc xem xét một chút có, cẩn thận kiểm tra có hồn đạo khí theo dõi nghe lén nào xuất hiện trong phòng mình, sau khi xác nhận không có vấn đề, mới lập tức lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ.
Cấu tạo bàn thực nghiệm, hắn đã dùng hết cả hai canh giờ, mới có thể nắm được kết cấu hình dạng tổng thể. Đêm nay cũng chỉ có thể hoàn thành đến như vậy, phía trong bàn thực nghiệm, chừng mấy chục cái hạch tâm pháp trận, mỗi một cái hạch tâm pháp trận nhìn cũng không quá phức tạp, nhưng nối tiếp với nhau lại có một chút kỹ xảo, một phương pháp mà hắn mới thấy lần đầu.
Ví dụ như, hạch tâm pháp trận cấp 3 phụ trợ cho hạch tâm pháp trận cấp 4, tiết kiệm tài liệu tối đa, lại có thể phát huy tác dụng như một hạch tâm pháp trận cấp 5. Kinh nghiệm này với hắn mà nói, cực kỳ quý giá a!
Chỉ là nghiên cứu một cái bàn kim loại, rồi ghi chép vẽ lại, nhưng đối với hắn chính là một quá trình học tập căng thẳng.
Sáng sớm hôm sau, lúc ăn điểm tâm Hoắc Vũ Hạo gặp được Hòa Thái Đầu. Hai người đều đã được phép học tập toàn thời gian ở Minh Đức Đường. Dù Hòa Thái Đầu đã vượt qua khảo hạch, nhưng vẫn còn trong thời gian thực tập, có lão sư phụ trách dạy dỗ và nghiên cứu các nội dung trong Minh Đức Đường, khác với Hoắc Vũ Hạo, ngồi ở bàn nghiên cứu, tất cả dựa vào bản thân.
Nhưng Hòa Thái Đầu lại tỏ ra hâm mộ Hoắc Vũ Hạo, hắn có lão sư chỉ dạy, nhưng lão sư chưa hề cho hắn chạm vào bàn thực nghiệm chứ đừng nói nghiên cứu ở đó, quả thực đối với một người nghiên cứu mà nói, hắn đau khổ hơn Hoắc Vũ Hạo nhiều.
Hai sư huynh đệ đều có cùng suy nghĩ, sau khi vào Minh Đức Đường mới nhận thấy rõ thế giới hồn đạo khí thực chất bao la rộng lớn làm sao, mới biết cái kiến thức đồ sộ mà trước kia luôn than thở khi học tập trong kế hoạch Cực Hạn Đan Binh so với bên này nhỏ bé thế nào, mới cảm nhận đầy đủ sự phát triển đến trình độ đáng sợ của đế quốc nhật nguyệt.
Thời gian rất dài kế tiếp, cả hai cần phải hòa nhập vào thế giới nghiên cứu đó, vững tâm trụ lại cố gắng học tập, tiếp thu tri thức.
Người phụ trách quan sát nhóm trao đổi sinh Học Viện Shrek là chủ nhiệm Lâm Giai Nghị nhanh chóng mất hứng thú với Hoắc Vũ Hạo. Hắn nghiên cứu dường như chẳng có định hướng gì cả, mỗi ngày chỉ chế tạo vài ba thứ lặt vặt linh tinh, vài món kim loại đơn giản, ít khi chế tạo hạch tâm pháp trận. Chủ yếu thời gian hắn ngồi đó ngơ ngẩn, rồi ngẫu nhiên đi tìm Hiên Tử Văn hỏi một vài vấn đề nhưng thật ra đều cực kỳ dễ hiểu. Căn bản không có tư cách trở thành hồn đạo sư cao cấp.
Ngược lại Hòa Thái Đầu mới là người khiến Lâm Giai Nghị chú ý nhiều hơn, Hòa Thái Đầu ở phương diện chế tác định trang hồn đạo khí rất có thiên phú, tốc độ tiếp thu kiến thức và thực nghiệm nghiên cứu nhanh chóng đi vào quỹ đạo, hầu như ngày nào cũng có thể thấy rõ sự tiến bộ của hắn.
Việc đó cũng do sách lược của hai huynh đệ Hòa Thái Đầu và Hoắc Vũ Hạo. Hòa Thái Đầu so ra năng lực nghiên cứu hồn đạo khí tốt hơn Hoắc Vũ Hạo, mặc dù cũng không nhiều, nhưng khi thể hiện thì lại hoàn toàn vượt trội. Có sư huynh làm bình phong nổi bật, Hoắc Vũ Hạo dựa vào tinh thần lực cường đại và hồn kỹ tinh thần quái dị ở trong này đã đạt được nhiều mục tiêu trong kế hoạch đề ra.
Ngẩn người? Lâm Giai Nghị làm thế quái nào có thể biết lúc đó hắn đang làm cái gì chứ, chỉ sợ lão mà biết sẽ hung hăng cấu xé cắn đánh đập đạp Vũ Hạo không khác gì đội an ninh Hoàng gia.
Cái trạng thái ngẩn người tư lự của Hoắc Vũ Hạo thực ra là Tinh Thần Tham Trắc đang lộng hành tìm kiếm trong phạm vi những hồn đạo khí mới lạ của những người khác đang nghiên cứu. Hắn đặc biệt chú ý những hồn đạo sư đang chế tạo hồn đạo khí cận chiến.
Phương pháp rất đơn giản, dò xét trước, sau đó ghi chép, rồi về phòng kiên nhẫn nghiên cứu, không hiểu gì gom hết lại hôm sau đi hỏi Hiên Tử Văn. Nhìn bề ngoài, hắn không giống một kẻ làm việc lớn, nhưng thực tế, sự tiến bộ ẩn dưới vẻ ngoài kia là một tốc độ khủng bố khó hình dung. Ở Minh Đức Đường dập chế vài kiện vật phẩm nhỏ lẻ, sau khi mang về ký túc xá lại không còn đơn giản nữa, có Sinh Linh Thủ Vọng đao khắc, Hoắc Vũ Hạo hoàn thành khâu cuối cùng ở ký túc xá, tuy là không thuận lợi bằng ở phòng thí nghiệm, nhưng tuyệt đối bí mật.
Nửa năm trôi qua, mười trao đổi sinh Học Viện Shrek và cả lão sư Phàm Vũ đều biểu hiện hết sức bình thường. Tính cả Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu, mười người hết sáu đã trọn thời gian học tập trong Minh Đức Đường, bốn người kia cũng đạt được khảo hạch 3 ngày một tuần vào học tập. Năng lực chế tác hồn đạo khí của cả nhóm đều có những sự phát triển khác nhau. Dĩ nhiên không ai trong số họ có thể tiếp xúc đến những nghiên cứu quan trọng. Nhưng dù vậy, sau lần trao đổi học tập này, hệ hồn đạo Học Viện Shrek chắc chắn sẽ có tiến bộ vượt bậc trên mọi phương diện.
Thêm một tin tốt nữa, cách đây khoảng nửa tháng, khi Học Viện Nhật Nguyệt thả lỏng cảnh giác với họ một chút, Phàm Vũ rốt cục tìm được một cơ hội đưa số bản vẽ đầu tiên của Hoắc Vũ Hạo đánh cắp được truyền tin về. Sự trân quý của những bản vẽ đó đối với hệ hồn đạo Học Viện Shrek mà nói tuyệt đối vượt xa hồn thú mười vạn năm a! Chừng đó bản vẽ, đủ cho hệ hồn đạo Học Viện Shrek tiết kiệm hơn trăm năm nghiên cứu.
Hoắc Vũ Hạo vẫn là hồn đạo sư cấp 6, nhưng năng lực của hắn cũng đã được cả Hiên Tử Văn công nhận là cấp 6.
Sự tiến bộ của Hoắc Vũ Hạo, chính Hiên Tử Văn cũng cảm thấy khiếp sợ, ở Học Viện Nhật Nguyệt chỉ có một mình lão còn biết đại khái một chút về trình độ tri thức hồn đạo khí của Hoắc Vũ Hạo.
Sau khi chọn nghiên cứu cận chiến hồn đạo sư, Hoắc Vũ Hạo như thuyền nhỏ giữa biển rộng trời cao thấy ngọn hải đăng, điên cuồng hết tốc lực lao đến mục tiêu. Tạo nghệ của hắn đạt đến trình độ nào ngay cả Hiên Tử Văn cũng không đánh giá hết.
- Hô...
Thở dài một hơi, Hoắc Vũ Hạo dùng sức duỗi thân thể mỏi mệt một chút, vẻ mặt vui sướng nhìn khối bạc tinh xảo trong tay. Khối kim loại hình dạng lập thể bất quy tắc nhiều góc cạnh, kết cấu phức tạp từ nhiều khối kim loại khác nhau hàn với lại mà thành. Để chế tạo cái này, Hoắc Vũ Hạo đã tốn hơn 10 ngày, cuối cùng đã thành công. Món này chính là thiết kế cho hồn đạo thôi tiến khí của hắn.
Phương hướng hồn đạo sư cận chiến, đầu tiên Hoắc Vũ Hạo không nghĩ đến hồn đạo khí công kích và phòng ngự cường đại, mà luôn nghĩ các trước hết tăng tốc độ thật cao trong khả năng chịu đựng của cơ thể.
So với Hồn Tông bình thường, hắn thật sự mạnh hơn nhiều lắm, không nói tới số lượng hồn kỹ gấp 3 lần những Hồn Tông khác. Bất kể công kích, phòng ngự, khống chế, hắn đều có hồn kỹ cường đại tương ứng, lại còn uy thế của Vận Mệnh Nhãn, khả năng cận chiến của hắn đã viễn siêu Hồn Tông. Một khi bị hắn áp sát, cho dù là Hồn Vương, Hồn Đế cũng khó mà ngăn nổi thế công cường đại pha hợp giữa khống chế và cường công.
Chỉ duy nhất hắn có hai nhược điểm chính là tốc độ và phạm vi công kích. Mặc dù hắn có hồn kỹ khống chế phạm vi, công kích phạm vi, nhưng không phải là hồn kỹ am hiểu chủ yếu. Vấn đề đó cũng không dễ thay đổi, khó có ai có thể đồng đều mạnh ở tất cả mọi phương diện. Lúc Hoắc Vũ Hạo chọn con đường hồn đạo sư cận chiến, hắn cũng đã hoàn toàn buông tha cho vấn đề công kích phạm vi và viễn công. Do đó, vấn đề ưu tiến trước nhất chính là tốc độ.
Xét thực lực trong phạm vi Hồn Tông tứ hoàn, ngay cả Hồn Tông hệ Mẫn công cũng không nhanh hơn hắn bao nhiêu. Nếu gặp Hồn Vương đẳng cấp lại am hiểu tốc độ, hắn hoàn toàn lép vế. Kỹ năng chính vẫn là khống chế đối phương, nhưng trên phương diện tốc độ, phản ứng chậm sẽ khiến hắn gặp bất lợi. Do vậy hồn đạo thôi tiến khí vẫn là món đầu tiên hắn cần chế tạo.
Nửa năm qua, Hoắc Vũ Hạo đều dành phân nửa thời gian để chuyên biệt nghiên cứu hồn đạo thôi tiến khí, một nửa còn lại dành cho ám khí kết hợp hồn đạo khí. Cả hai mặt nghiên cứu đều có thành quả.
Hoàn thành xong món linh kiện này, hắn đã sáng tạo một kiện hồn đạo thôi tiến khí cấp 6, chỉ cần trở về lắp ráp nữa là xong.
Càng nghiên cứu sâu sắc về hồn đạo khí, hắn càng hiểu rõ câu nói của Mã Như Long ngày trước: hồn đạo sư chỉ cường đại khi sử dụng hồn đạo khí chính mình tạo ra, bởi vì chỉ có bản thân mới hiểu rõ mình cần cái gì.
Hoắc Vũ Hạo toát ra một tia thỏa mãn, mỉm cười. Với hắn mà nói, không chỉ là hoàn thành chế tác một hồn đạo khí cấp 6, quan trọng hơn hắn đã thông hiểu lý luận tri thức nửa năm qua mà ứng dụng vào món hồn đạo khí này, củng cố trụ cột bản thân. Từ trước đến nay, Học Viện Nhật Nguyệt đều chỉ dạy những lý luận căn bản nhưng cao thâm, quả là lý luận tốt nhất cho tương lai phát triển của hắn. Hắn tin chắc, hai năm nữa, thành tựu bản thân sẽ như một núi lửa phun trào, cực kỳ mãnh liệt.
Chỉ khiến hắn hơi bực bội là tu vi hồi lực. Nửa năm, miễn cưỡng tăng một cấp lên cấp 43. Đã vậy tốc độ sau khi tăng cấp 43 đã chậm lại càng chậm hơn. Với cái tốc độ còn thua con sên này, e rằng hai năm sau đến Đấu Hồn Đại Tái, hắn còn không thể trở thành Hồn Vương chứ đừng mơ đến Hồn Đế. Quả thật là thua kém bạn bè rất nhiều a!
Nhưng tâm tình Hoắc Vũ Hạo khá tốt. Hắn đã nghĩ thông suốt, hai năm rưỡi bên này chủ yếu tăng trưởng năng lực hồn đạo sư, về phần hồn lực, hắn cũng có cách.
Khi Hoắc Vũ Hạo đang hài lòng thỏa mãn ngắm nhìn món linh kiện hồn đạo khí, đột nhiên, một cảm giác khác thường lặng yên xuất hiện.
Cũng không phải bản thân tự cảm thấy, mà từ Vận Mệnh Nhãn. Một cảm giác tê dại truyền đến đại não, nguy cơ mãnh liệt xuất hiện trong lòng hắn.
Không hề do dự, Hoắc Vũ Hạo vừa lật người lập tức lăn xuống đất, chui xuống dưới bàn thực nghiệm, cuộn tròn mình lại, Băng Hoàng Hộ Thể phát động tối đa, Hồng Trần Tí Hựu chuyển sang trạng thái tự phát động.
"Ầm, ầm, ầm, ầm. . . . . ."
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên rền rĩ trong khu căn cứ thực nghiệm khổng lồ Minh Đức Đường. Lực nổ khủng bố nháy mắt sinh ra một sóng xung kích gần như mang tính hủy diệt bên trong khu vực tràn ngập kim loại này.