TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 84: Đại thọ bắt đầu! Người tới không thiện. (2)

- Thiên Linh ra mắt Hành Không thúc thúc.

Lâm Thiên Linh lúc này làm kiếm lễ, đồng thời cung kính cúi đầu chín mươi độ. Đây là lễ tiết của vãn bối đối với trưởng bối.

- Ha ha, miễn lễ miễn lễ.

Sở Hành Không cười nói, đưa tay làm tư thế mời:

- Lâm huynh, mời vào bên trong. Gia phụ nhìn thấy Lâm huynh tới chúc mừng, nhất định sẽ rất cao hứng.

- Mời.

Lâm Phi Hổ cũng cười nói, đưa tay làm tư thế mời. Sau đó hai người song song bước về phía đại sảnh. Lâm Thiên Linh vẫn đi theo bên cạnh Lâm Phi Hổ, nghe Lâm Phi Hổ và Sở Hành Không nói chuyện.

Ở trong Sở gia, ngoại trừ người hầu thị nữ đám thủ vệ phải bận rộn lục ở ngoài, con cháu trực hệ và chi thứ của Sở gia, người nào có thể giúp một tay thì giúp một tay. Chỉ có điều, việc cần bọn họ làm rất ít.

Sở Mộ và Sở Thiên đứng ở một góc bên trong đại sảnh. Trừ hai người bọn họ ra, còn có không ít thiếu niên con cháu Sở gia khác. Bọn họ đều khoảng mười sáu, mười bảy, mười tám tuổi, túm năm tụm ba, nhỏ giọng bàn luận gì đó. Thỉnh thoảng lại có người liếc mắt nhìn Sở Mộ.

Thỉnh thoảng, Sở Mộ có thể nghe được, bọn họ nhắc tới tên của mình. Hình như đang thảo luận về mình.

Nghĩ cũng biết, nội dung bọn họ thảo luận, hơn phân nửa không phải là đang khen mình. Nếu không phải bởi vì đại ca Sở Thiên ở bên cạnh, chỉ sợ những gia hỏa này sẽ xông qua trêu chọc hắn, giễu cợt hắn, miệt thị hắn.

Sở Mộ lại cảm thấy, đây là do vận khí của bọn họ tốt.

Giả như không có đại ca Sở Thiên ở bên cạnh, bọn họ vừa lao tới, bắt đầu châm chọc khiêu khích, chọc cho Sở Mộ không vui, hơn phân nửa là bị Sở Mộ dạy dỗ một trận. Khi đó bọn họ sẽ biết được, bọn họ là ngu xuẩn tới mức nào.

Mà một phía khác, còn có một nữ tử tư thế oai hùng hiên ngang. Nhìn qua chắc hẳn là lớn hơn so với Sở Mộ một hai tuổi, lưng mang kiếm, mắt lạnh đảo qua Sở Thiên, có ý khiêu chiến. Thời khắc đảo mắt nhìn qua Sở Mộ, trong mắt lại lóe lên một sự xem thường. Sở Mộ nhận ra nàng. Nàng chính là con gái của nhị bá Sở Hồng, đường tỷ trên danh nghĩa của Sở Mộ.

- Gia chủ Vương gia dẫn theo Vương nhị thiếu gia đến. . .

Đột nhiên, ngoài đại sảnh truyền đến một tiếng thông báo cao vút.

- Hạ lễ là một thanh Bách Luyện Kiếm gẫy. . .

Âm thanh đến phân nửa, hơi ngừng lại, nhưng mọi người đều nghe được.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người dừng nói chuyện. Sắc mặt mỗi người đều lộ vẻ kỳ quái, nhìn về phía cửa lớn phủ đệ của Sở gia. Bầu không khí trở nên vô cùng quái dị.

- Không ngờ đưa tới một thanh kiếm gãy. . .

Trong đại sảnh, rất nhiều người của Sở gia sắc mặt trầm xuống, mơ hồ tức giận.

Thời điểm đại thọ đưa tới kiếm gãy, ở trên đại lục Cổ Kiếm, đây là một loại tượng trưng cho điềm xấu, giống như muốn cho người ta giảm thọ, có ý nguyền rủa. Nói chung, Vương gia đến, đồng thời đưa kiếm gãy làm hạ lễ, khiến rất nhiều người ngửi được một dấu hiệu của phong ba.

Tất cả mọi người biết, Vương gia tới đây, chỉ sợ là tới không có ý tốt!

Sở Hành Không đang ở cùng Lâm Phi Hổ, trong mắt lóe lên một tia tối tăm, trên mặt hiện rõ sự tức giận.

- Lâm huynh thông cảm chờ một lát. Ta đi ra xem thế nào.

Sở Hành Không trầm giọng nói.

- Ta đi cùng Sở huynh.

Lâm Phi Hổ nói, âm thầm buồn bực. Gia hỏa Vương Nhật Côn này đang giở trò quỷ gì vậy? Đại thọ 70 của lão gia tử Sở gia, hắn đưa thanh kiếm gãy tới. Đây không phải là dự định cùng Sở gia xé rách da mặt sao?

Gia chủ Vương gia Vương Nhật Côn chắp hai tay sau lưng, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ một nụ cười quái dị. Trong mắt hắn lấp lánh tinh quang. Hắn bước vào trong tiền viện phủ đệ của Sở gia. Lúc hắn đảo mắt nhìn qua mọi người ở đó, hừ lạnh một tiếng.

Vương nhị thiếu gia, cũng chính là con trai thứ hai của Vương Nhật Côn - Vương Kỳ. Hắn đi theo bên cạnh Vương Nhật Côn, ngẩng đầu, vẻ mặt cao cao tại thượng. Thời điểm xem qua đám người của những gia tộc nhỏ, bang phái nhỏ kia, lộ vẻ xem thường.

- Kỳ Nhi, đợi lát nữa cứ tiến hành theo những gì chúng ta đã bàn trước đó.

Môi Vương Nhật Côn khẽ động, âm thanh truyền vào trong tai Vương Kỳ.

- Yên tâm đi. Phụ thân, con nhất định sẽ làm cho mặt mũi của Sở gia bị quét sạch.

Vương Kỳ không có bản lĩnh dùng kiếm khí truyền âm, tự nhiên lớn tiếng trả lời, nhất thời khiến những người nghe được toàn thân đều chấn động. Bọn họ mơ hồ cảm giác được có phong ba tới gần.

Vương Nhật Côn dẫn theo Vương Kỳ, bước về phía đại sảnh của Sở gia.

- Vương Nhật Côn, hôm nay là đại thọ bảy mươi của phụ thân ta. Nếu đến chúc thọ, Sở gia rất hoan nghênh. Nhưng nếu như là tới quấy rối, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.

Sở Hành Không đi vội vàng tới, khí thế hung mãnh sắc bén, giống như trận gió cuồng bạo quét ngang về phía chân trời. Hắn quát ớn, trong mắt bắn ra tinh quang kinh người, khiến rất nhiều người của gia tộc nhỏ, bang phái nhỏ kinh sợ run sợ.

- Sở huynh nói gì vậy?

Vương Nhật Côn tuyệt đối không khiếp sợ, trái lại còn lộ ra một nụ cười quái dị. Hắn không nhanh không chậm nói:

- Đại thọ bảy mươi của Sở lão gia tử, ta đây là một vãn bối tới, đương nhiên là chúc thọ.

- Chúc thọ? Không cần nói với ta rằng, ngươi đường đường là gia chủ Vương gia lại không hiểu được khi chúc thọ đưa kiếm gãy tới là có ý gì?

Sở Hành Không cố nén lửa giận đang hừng hực thiêu đốt trong lòng, trầm giọng nói. Làm một người đứng đầu gia tộc, vấn đề hắn cần phải suy nghĩ rất nhiều. Từ rất lâu, hắn đã không có cách nào hành sự dựa theo hỉ nộ ái ố của mình.

Lâm Phi Hổ cũng đã đi tới, nhìn Vương Nhật Côn, không nói gì.

- Sở huynh không nên hiểu lầm. Thanh kiếm gãy này, tuyệt đối không phải là nguyền rủa Sở lão gia tử giảm thọ.

Vương Nhật Côn lộ ra một nụ cười nhạt, bộ dạng đang bày mưu nghĩ kế khiến cho người ta chán ghét:

- Chỉ có điều, Vương mỗ hôm nay đến đây, là có một chuyện rất quan trọng khác phải làm.

- Vương mỗ nghe nói Sở gia có một vài con cháu ưu tú bái nhập các kiếm phái môn hạ tu luyện kiếm thuật. Nói vậy hẳn đều luyện được một kiếm thuật tốt. Lúc này là đại thọ bảy mươi của Sở lão gia tử, bọn họ chắc hẳn đều có trở về chúc thọ. Vừa lúc, con ta Vương Kỳ từ kiếm phái trở về, tu vi có tăng trưởng, kiếm thuật cũng có tiến bộ lớn.

Vương Nhật Côn chậm rãi nói, dần dần khiến mọi người hiểu rõ ý đồ của hắn:

- Vương gia và Sở gia là hai trong ba gia tộc lớn tại Khai Dương Thành. Bình thường chắc hẳn thân cận nhiều hơn. Chỉ có điều, thế hệ trước của chúng ta tuổi tác đều lớn, lười động, không giống thời niên thiếu tinh thần phấn chấn. Nhưng hiện tại phần lớn các thiếu niên ưu tú đồng lứa lại đều bái nhập các kiếm phái môn hạ, khó có được một lần trở về. Nên nhân cơ hội này, để con ta Vương Kỳ, làm quen với con cháu ưu tú trong Sở gia một chút, tiếp xúc một chút, để tránh đến khi ra bên ngoài, cũng không nhận ra đối phương. Nếu vậy chẳng phải sẽ thành trò cười lớn hay sao?

| Tải iWin