TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3180

Chương 3180:

Lâm Tiến Quân ngồi bên cạnh, đặt xấp tài liệu cần giải quyết đã được phân sẵn theo mức độ quan trọng và thời gian cần giải quyết bên Tư Mộ Hàn rồi bắt đầu báo cáo tình hình.

Lâm Tiến Quân lưu loát nói liền một mạch như đang diễn thuyết cho đến khi xe đến bệnh viện mới từ từ dừng lại.

Tư Mộ Hàn khẽ nhíu mày, chỉ mới mấy ngày không đi làm mà vấn đề đã nhiều như hai năm không đến công ty vậy.

“Những kẻ gây sự thì đá ra hết, mức độ bồi thường dưới ba lần, triệu tập tất cả cổ đông, năm giờ họp” Dường như Tư Mộ Hàn đã nghĩ thông suốt, anh vừa ra chỉ thị vừa đi vào trong bệnh viện, trông có vẻ chẳng khác gì ngày thường.

“Cuối cùng cũng chịu đến thăm ông già này rồi!” Ông cụ Chánh ngồi tựa trên giường, cười lạnh lùng.

“Không phải” Tư Mộ Hàn bước đôi chân dài qua ghế rồi tùy tiện ngồi lên ghế sô pha gần đó rồi nói: “Ông đã cho người đến bắt cháu, cháu không đến thăm thì sẽ có lỗi với tấm lòng của ông” Ông cụ Chánh ngây người ra, nói: “Từ nhỏ ông đã dạy cháu phải ăn nói đàng hoàng với người lớn, cháu học đến bây giờ thì học ra thế này đây sao, Tư Mộ Hàn, cháu thật làm ông Ị” quá thất vọng Biểu cảm của Tư Mộ Hàn cũng trở nên lạnh lùng, anh nói: “Đúng thật là làm cho người khác thất vọng, đứa trẻ mình trông nom từ nhỏ cho đến lớn, lúc nó gặp nạn không giúp thì thôi lại còn gây thêm khó khăn, sao cháu lại có một người ông lạnh lùng vô †ình như ông vậy.’ “Ông biết, ông biết! Tư Mộ Hàn, chuyện của năm năm trước là vì muốn tốt cho cháu nên ông mới để cháu ra nước ngoài, chuyện của nhà họ Nguyễn chỉ có thể nói là chuyện đương nhiên, dù cho năm đó cháu có mặt thì cũng không thể thay đổi được sự việc.

Vì một người phụ nữ mà cháu hận ông nội đến bây giờ, Tư Mộ Hàn cháu thật sự càng ngày càng có bản lĩnh rồi, cháu không lạnh lùng vô tình sao?” Ông cụ Chánh vung tay ném một cái gối ra.

“Cháu lạnh lùng vô tình, ít ra thì cháu cũng biết hổ dữ không ăn thịt con, đứa bé trong bụng của Tri Hạ là cháu cố ruột của ông, nhưng ông cũng nhẫn tâm bảo cô ấy bỏ đứa bé đi cho được.’ Sau này anh đã tìm được bản hoàn chỉnh của đoạn ghi âm mà Trân Mộc Châu đem qua khi đó, rốt cuộc Nguyễn Tri Hạ đã thất vọng về anh biết bao nhiêu mới nghĩ đến việc dùng đứa trẻ để uy hiếp, cuối cùng phải đau đớn chấp nhận bỏ đi đứa bé.

Đến nghĩ anh cũng không dám nghĩ đến, lúc đó Nguyễn Tri Hạ đã thất vọng về anh như thế nào.

“Tư Mộ Hàn, nếu con người không nắm được quyền lực trong tay thì không có ai bằng lòng nghe cháu nói chuyện cả. Chẳng hạn như nhà họ Tư bây giờ vẫn còn do ông nắm giữ thì cháu chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe theo ông, đến con trai của mình cũng không thể bảo vệ được. Cả đời Tư Vân Chánh ông có đắng cay nào chưa từng nếm trải, bố mẹ cháu ra đi lúc cháu còn nhỏ, ông đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chẳng phải cũng có thể ổn định nuôi cháu lớn đến chừng này như thường sao? Phải chăng ông đã che chở cho cháu quá nhiều nên cháu không biết được thế giới bên ngoài tàn khốc đến mức độ nào?” Ông cụ Chánh nói một cách hùng hồn, không có chỗ nào để phản bác, Tư Mộ Hàn mím môi không nói gì.

Đúng là cần có quyền lực, nếu không thì anh đâu phải đến bây giờ cũng không tìm ra được người bên vách núi đã ép Nguyễn Tri Hạ không còn đường lui, phải nhảy xuống vực.

Nhưng anh không muốn dùng cách đó, bên cạnh mình không có bất cứ ai bầu bạn, tất cả những người đối mặt với mình không phải kẻ địch thì là kẻ địch của kẻ địch, thương trường như chiến trường, người vừa mới vui cười chào đón bạn thì một giây sau đã có thể đẩy bạn vào vực sâu vô tận, việc này anh cũng đã nhìn thấu từ khi mới bước chân vào Á Đông từ năm mười tám tuổi.

Trần Mộc Châu mím môi nhìn hai người họ cãi nhau trong phòng bệnh, cô ta muốn vào nhưng quản gia Sơn đã đứng ở cửa ngăn cô ta lại, lời đã đến bên miệng rồi mà vẫn không biết làm sao để nói ra, cô ta đang nghĩ cách đối phó nhưng cô ta nghe không hiểu những việc này.

Tư Mộ Hàn đột nhiên mỉm cười.

“Ông nội, ông một đời oanh liệt, đến cuối cùng chỉ còn sót lại một đứa cháu, lẽ nào ông thật sự không cảm thấy những điều này đều là báo ứng sao?” Hình như anh đã nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt anh càng lạnh lùng hơn.

Ông cụ Chánh kinh ngạc nhìn Tư Mộ Hàn, tựa hồ chưa từng nghĩ tới Tư Mộ Hàn có thể nói ra những lời như vậy: ‘Tư Mộ Hàn, người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, nữ nhỉ tình trường chỉ làm cho cháu mất đi lí trí” Tư Mộ Hàn không nói lời nào.

Ông cụ Chánh lại nói: “Ông làm tất cả những việc này đều là vì tốt cho cháu. Ông nội khi còn nhỏ chịu bao cay đắng, không muốn cháu lại phải trải qua giống ông. Bố con vì mẹ con đã rời khỏi lão già này khi còn trẻ, cháu nghĩ ông già này không buồn sao? Ông cụ Chánh chật vật ngồi dậy dựa vào bên giường: “Cháu giống bố cháu đều là kẻ si tình, vì một người phụ nữ mà đến tính mạng mình cũng không cần.

| Tải iWin