TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 3261: Kiếm khiêu chiến khu thứ tám (Thượng)

Tinh túy của đường kiếm này là khởi động ba lực lượng tinh khí thần, phải đủ nhanh, phải đồng bộ, không thể khác nhau chút nào, cùng rót vào thanh kiếm trong tay, gom chúng nó thành một.

Nói thẳng ra Vấn Đạo kiếm thuật là kỹ xảo dùng kiếm, là một loại lực lượng vận dụng kỹ xảo, kỹ xảo cực kỳ cao minh.

Lúc trước cưỡng ép thi triển là Sở Mộ đã chuẩn bị sẵn sàng, toàn quá trình chỉ ba giây. Luyện thành thức này cần động ý niệm là tinh khí thần ngưng tụ, kiếm thức thi triển ra, thời gian không chỉ có một giây.

Tu luyện tu luyện tu luyện, lặp đi lặp lại tu luyện nhiều lần như không biết mệt.

Mỗi lần Sở Mộ chỉ điều động một ít tinh khí thần, có như vậy mới chống đỡ được tu luyện thời gian càng dài.

Chém kiếm ra để lại vết kiếm thẳng tắp trong không khí, từng vệt kiếm tồn tại vài giây mới biến mất. Vì Sở Mộ chém kiếm tốc độ càng lúc càng nhanh nên vết kiếm mới xuất hiện mà vết kiếm cũ chưa tan biến hết, trông như đan chéo nhau thành lưới.

Một thức Khởi Vu Vi Mạt không gò bó vào chiêu thức hay khuôn mẫu, hoặc nên nói mười bốn thức Vấn Đạo kiếm thuật không có chiêu thức mẫu, không chú trọng quỹ tích xuất kiếm này nọ. Sau khi luyện thành có thể tùy tâm tùy tính chém kiếm từ mỗi góc độ.

Nhưng Vấn Đạo kiếm thuật là thể hiện trải nghiệm của Sở Mộ, khắc cốt minh tâm, bởi vậy mỗi một thức thể hiện ra hơi thở khác nhau.

Thức Khởi Vu Vi Mạt nếu thi triển cho cảm giác từ thân phận thấp vùng lên, như một cọng cỏ kiên cường chui ra hòn đá đè lên mình, bất khuất không tha.

Nguyên ngày Sở Mộ lo thi triển thức Khởi Vu Vi Mạt, mãi khi hao hết kiếm khí, cạn kiệt lực lượng khí lực, lực lượng tinh thần cũng hết mới dừng lại. Sở Mộ vận chuyển Cầu Chân công hấp thu nguyên khí thiên địa phục hồi.

Sở Mộ mất một ngày mới phục hồi lại lực lượng bị tiêu hao, khiến hắn phải cảm khái rằng Cầu Chân công thật là môn công pháp chuyên ăn nguyên khí. Hắn phải kiếm nhiều Nguyên Thạch hơn nữa, nếu chỉ dựa vào hấp thu nguyên khí thiên địa trong không khí thăng cấp thì độ khó rất lớn.

Sở Mộ không biết trong năm ngày hắn bế quan bên ngoài xảy ra nhiều chuyện.

Sở Vương Đạo thấy Sở Mộ liền reo lên, bộ dáng như trút được gánh nặng:

- Đại ca xuất quan rồi!

Năm ngày, Sở Vương Đạo chưa bao giờ nghĩ năm ngày sẽ khó vượt qua như vậy. Sở Mộ giao kiếm quán cho Sở Vương Đạo quản lý, y chưa từng có kinh nghiệm đó nên làm việc rất khó khăn, có nhiều chuyện không biết nên làm sao.

Mặc kệ nói sao thì năm ngày qua Sở Vương Đạo ít nhiều gì trưởng thành một chút.

Sở Mộ thuận miệng hỏi:

- Mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì không?

Cùng lúc đó Sở Vương Đạo mở miệng nói:

- Đại ca, khí thế của đại ca...

Sở Vương Đạo kinh ngạc nhìn Sở Mộ, lúc trước gã cảm giác tu vi của đại ca là Luyện Khí thập nhị giai nhưng bây giờ rất mơ hồ quái dị.

Sở Mộ trả lời:

- Lần này bế quan có thu hoạch, tu vi phục hồi, thực lực tăng lên.

Sở Vương Đạo tức giận nói:

- Tốt quá rồi, đại ca không biết đâu, giờ người bên ngoài toàn nói đại ca đã bị phế, thành phế nhân rồi.

Sở Vương Đạo tin tưởng Sở Mộ tuyệt đối, hắn nói gì tin nấy.

Sở Mộ nói:

- Nói nghe thử.

Chắc là lão nhân mặt đen Tuyệt Thế cảnh đồn.

Sở Vương Đạo nói nhanh:

- Đại ca bế quan ngay thứ nhất có nhiều người đến viếng, một số gia tộc, võ quan trong khu thứ tám, hoặc gia tộc, võ quán nguyên khu thành đông. Còn có người của Hùng Lang bang đưa quà tặng, mấy trăm người xin thành môn đồ của kiếm quán chúng ta.

Sau đó Sở Vương Đạo lộ vẻ mặt tức giận nói:

- Ngày thứ hai, những người này lại đến, nói là đại ca đã thành phế nhân, đòi lấy lại lễ vật. Mấy trăm người nộp Nguyên Tệ xin thành môn đồ cũng đòi lấy lại Nguyên Tệ, ta... ta trả lại cho họ hết.

Nói đến trả tiền lại mặt Sở Vương Đạo đỏ rực, dường như bất mãn vì mình giải quyết việc không tốt.

- Giỏi.

Sở Mộ không trách móc gì, chỉ một chữ khiến Sở Vương Đạo thẳng sống lưng:

- Vương Đạo hãy nhớ kỹ, sau này Sở Môn kiếm quán do ngươi quản lý, lúc nên kiên cường thì phải kiên cường, đây là tố chất cần có của kiếm tu.

Sở Vương Đạo khí thế hừng hực leng keng đáp:

- Rõ thưa đại ca!

Sở Mộ hỏi:

- Mười mấy môn đồ cũ đâu?

Sở Vương Đạo ỉu xìu:

- Bọn họ cũng đi.

Sở Vương Đạo hơi lo vì trong vòng ba tháng nếu Sở Môn kiếm quán không tuyển nhận được môn đồ sẽ bị xóa bỏ tư cách.

- Đi rồi cũng tốt.

Sở Mộ nói:

- Đừng lo, ta không bị phế ngược lại thực lực tăng cao hơn trước nhiều, rất nhanh sẽ lại có môn đồ đến. Ngươi phải nhớ kỹ điều này, tiếp theo nếu có người muốn trở thành môn đồ của kiếm quán phải nộp một khối Nguyên Thạch hạ phẩm làm phí dụng một tháng, nếu muốn một năm thì là mười khối Nguyên Thạch hạ phẩm.

Sở Vương Đạo giật mình kêu lên:

- Một khối!?

Lúc trước kiếm quán thu phí dụng là mười Nguyên Tệ một tháng, giờ tăng cao gấp mười lần, Sở Vương Đạo rất lo giá như vậy làm sao có người muốn trở thành môn đồ của kiếm quán.

Sở Mộ nói:

- Vương Đạo yên tâm, bây giờ theo ta đi ra ngoài.

Sở Mộ mang Trường Không kiếm đi ra Sở Môn kiếm quán.

Sở Vương Đạo không biết Sở Mộ định làm gì nhưng cũng đi theo, khóa cửa lại.

Rất nhanh Sở Vương Đạo biết mục đích của Sở Mộ, thì ra muốn khiêu chiến võ quán khác, dân gian gọi là đá quán.

Trong khu thứ tám thành đông vì Thiên La võ quán làm nhiều võ quán bị đóng cửa, chỉ còn lại hai mươi mấy nhà. Sở Mộ khiêu chiến với nhà đầu tiên gần Sở Môn kiếm quán nhất.

Sở Mộ không khách sáo nói:

- Sở Vương Đình đến đá quán.

Bình thường tới cửa khiêu chiến sẽ nói một loạt lời khách sáo, rồi xin khiêu chiến này nọ. Như Sở Mộ nói thẳng đá quán thật là không nể tình, trực tiếp chọc giận đối phương.

Quán chủ của võ quán này tức giận mắng:

- Phế nhân như ngươi cũng dám đến đá quán? Tìm cái chết!

Sở Mộ không quan tâm đối phương mắng:

- Chú ý, ta sắp rút kiếm.

Sở Mộ dứt lời từ từ rút kiếm ra. Trường Không kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí sắc bén lan tràn, làm người trong võ quán rùng mình.

Giây sau Sở Mộ đâm kiếm ra, Trường Không kiếm đâm rách không trung, dùng thứ tự quyết của kiếm pháp cơ bản chém ra.

Qúan chủ võ quán này tu vi Luyện Khí thập nhị giai, nhưng gã chỉ thấy kiếm quang vụt qua trước mắt, không kịp né tránh đã cảm giác cổ họng đau nhức.

Sở Mộ không giết quán chủ, chỉ để lại một đốm đỏ trên cổ họng.

Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, nói với Sở Vương Đạo:

- Đi nhà tiếp theo.

Sở Mộ xoay người đi nhanh. Người của võ quán không dám cản đường, nhát kiếm kia cho bọn họ biết quán chủ Sở Môn kiếm quán không biến thành phế nhân.

| Tải iWin