TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 3685: Hồn Thiên Kiếm Kinh

Sở Mộ hít sâu, không thấy hắn làm động tác gì nhưng bỗng lắc người, Phong Lôi song kiếm nằm trong tay, Chư Thiên Ngũ Hành kiếm khí ngưng tụ ra.

Vì liên quan phần thưởng nên Sở Mộ không định giấu tài.

Song kiếm như cánh chim vỗ kéo theo Sở Mộ đến gần bia đá, thuận thế chém ra. Chư Thiên Ngũ Hành kiếm khí chấn động bắn ra năm luồng sáng bay lượn nhanh trên bia đá.

Phong Lôi song kiếm và Chư Thiên Ngũ Hành kiếm khí trông như không có quy luật vạch qua bia đá, bắt đầu từ dưới cùng để lại các dấu hằn, đấy là vết kiếm.

Có cái chém qua, có cái cắt qua, có cái đâm qua, có cái xẹt qua, có dài có ngắn, có duỗi có co, như vẽ rồng vẽ rắn, nhìn như hỗn loạn nhưng ẩn chứa huyền diệu ý vị độc đáo.

Sở Mộ từ từ bay lên cao như bò trên bia đá.

Rất nhanh Sở Mộ đi lên mười thước, bia đá cũng nhô cao theo đã cao hai mươi thước.

Mỗi vết kiếm là lĩnh ngộ kiếm đạo của Sở Mộ, một món tài phú hiếm có.

Cách này tương đương với biểu hiện ra những gì mình học được. Mỗi lần Sở Mộ rút kiếm để lại vết kiếm trên bia đá tựa như ôn tập lại, lĩnh ngộ sâu hơn, từng chút một ảo diệu vụt qua trong lòng khiến hắn lĩnh ngộ sâu sắc thêm.

Loại lĩnh ngộ này ngược lại thúc đẩy Sở Mộ hoàn thiện kiếm đạo, là một quá trình hỗ trợ lẫn nhau. Sở Mộ hoàn toàn chìm đắm vào không thoát ra được.

Không lâu sau bia đá lại nhô cao thành ba mươi thước.

Bia đá càng lúc càng cao, hết thời gian tham ngộ trong tầng thứ sáu tự động tiến vào tầng thứ bảy, bởi vậy tầng thứ bảy ngày càng đông người hơn. Thoạt trông chỗ này không lớn nhưng không chật chội, như thể có người vào là không gian lại khuếch trương ra.

Người vào tầng thứ bảy có một số tham ngộ Thần Võ Đạo Bia không quá xuất sắc, đã định trước bọn họ khó nhận được thưởng hoặc khó được thưởng tốt. Nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối, phải tranh thủ một phen mới biết kết quả.

Người khác đi vào không ảnh hưởng Sở Mộ chút nào, trừ phi hắn phân tâm hoặc bị người cố ý quấy rầy không thì hắn sẽ phớt lờ họ. Xét thấy sự kiện ở tầng thứ sáu nên không ai chủ động quấy nhiễu người khác trên tầng bảy, hậu quả khó đoán.

Sở Mộ tham ngộ Thần Võ Đạo Bia ở tầng sáu đến độ cao chín mươi ba thước, thành tích cao nhất, hạng hai cách hắn thật xa. Những tham ngộ này kết hợp kiếm đạo của Sở Mộ càng thêm cao thâm khó dò, đây là thứ hoàn toàn thuộc về mình.

Ba mươi thước cao gấp mười lần, lại nhô cao bốn mươi thước rồi năm mươi thước.

Tốc độ lên cao của Sở Mộ giảm xuống, vì càng lên cao chịu áp lực càng lớn, thi triển ra ảo diệu mình học được khó khăn lớn hơn.

Loại thi triển này không phải chiến đấu với người, hoàn toàn khác nhau. Bất cứ vết kiếm nào ẩn chứa huyền diệu không thể giống nhau không thì không có hiệu quả. Cần có căn cơ cực kỳ hùng hậu, tích lũy không đủ tựa như bình không đựng đầy nước.

Trừ Sở Mộ đến độ cao sáu mươi thước ra những người khác cao nhất mới được bốn mươi thước, cách biệt rất rõ ràng.

Càng lúc càng nhiều cảm ngộ dâng lên, dọc theo song kiếm, Chư Thiên Ngũ Hành kiếm khí mà hắn thi triển ra, hắn không dùng kiếm pháp kỳ lạ gì, không có Vấn Đạo kiếm thuật, Chư Thiên kiếm thức này nọ, thậm chí không có kiếm pháp cơ sở. Vì mỗi kiếm không có thứ tự gì, hoàn toàn là thuận tay tùy tâm tùy tính.

Vết kiếm rậm rạp từng vệt hoặc hàng ngang hoặc giao thác trải rộng trên bia đá, chớp mắt Sở Mộ lên độ cao bảy mươi thước, vẫn tiếp tục lên nữa.

Sở Mộ bay lơ lửng lên cao, không cố ý, hắn bị kiếm kéo theo.

Giờ phút này kiếm là chủ yếu, Sở Mộ có lĩnh ngộ độc đáo kỳ diệu.

Tám mươi thước!

Chín mươi thước!

Sở Mộ vẫn tiếp tục lên, song kiếm như đôi tay, mỗi vết kiếm như bấu vào khe hở vách núi cheo leo.

Chín mươi mốt thước!

Chín mươi hai thước!

Chín mươi ba thước!

Sở Mộ dần có cảm giác bất lực, hắn biết cảm giác này là sắp cạn kiệt tích lũy, tham ngộ đã có.

Sở Mộ đành dốc hết sức, cái này liên quan chặt chẽ đến tích lũy và nội tình, không có gì ăn may, thậm chí một chút xíu vận may cũng vô dụng. Có bao nhiêu bản lĩnh thì lấy ra bấy nhiêu.

Chín mươi bốn thước!

Tốc độ của Sở Mộ chậm dần, hiệu suất cũng càng lúc càng thấp.

Cuối cùng đến độ cao chín mươi chín thước, song kiếm rạch hai vết kiếm trên bia đá, người Sở Mộ khựng lại như đã đến đỉnh, cơ thể sắp rơi xuống. Sở Mộ dốc hết chút lực lượng cuối cùng, Chư Thiên Ngũ Hành kiếm khí lượn vòng cắt nhanh bia đá để lại một vết hằn cuối.

Sở Mộ rơi xuống dưới chân bia đá, hắn thở hắt ra cất kiếm khí vào người. Sở Mộ ngước lên nhìn, độ cao chín mươi chín thước làm hắn thấy thỏa mãn.

Sở Mộ lẩm bẩm:

- Độ cao này, tham ngộ như vậy chắc sẽ được thưởng không tồi.

Sở Mộ mới dứt lời thì thấy vết kiếm nguyên bia đá từ dưới lên lấp lánh sáng, càng lúc càng sáng nhưng không quấy nhiễu người khác.

Tất cả vết kiếm tỏa sáng lan tràn đến nguyên tấm bia đá, bia đá tỏa sáng chói lòa hóa thành luồng kiếm quang rực rỡ mà sắc bén chớp mắt phá không bắn tới.

Dường như có người khổng lồ vô hình cầm thanh cự kiếm dài chín mươi chín thước đâm lên trời, muốn đâm thủng bầu trời, lỗ thủng xoay tròn như lốc xoáy lớn. Chỉ có một mình Sở Mộ thấy tất cả.

Lốc xoáy xoay tròn, cự kiếm xé gió chui vào lốc xoáy rồi biến mất, trung tâm lốc xoáy hiện ra chút ánh sáng rơi nhanh xuống trước mặt Sở Mộ.

Sở Mộ đụng vào đốm sáng, ánh sáng hòa tan biến thành một quyển sách cổ xưa. Bìa sách màu nâu sẫm trông rất cổ xưa, có hơi thở năm tháng tang thương.

Bìa có bốn chữ xa xưa, không phải chữ lưu truyền hiện nay, ẩn chứa ý vị độc đáo.

Bốn chữ cổ xưa này làm Sở Mộ xem kỹ một lúc mới hiểu nghĩa.

Hồn Thiên Kiếm Kinh.

Khi Sở Mộ đọc được bốn chữ cổ xưa trên bìa liền biết đây là thứ gì.

Hồn Thiên Kiếm Kinh là kinh nghiệm, tâm đắc luyện kiếm của chủ nhân di tích của Thần, tất cả kinh nghiệm và tâm đắc dung hợp vào quyển sách cổ này. Hai tay Sở Mộ run rẩy vì kích động.

Đây là tâm đắc kiếm tu của một vị Bán Thần Chí Tôn! Bán Thần Chí Tôn kia không phải kiếm tu thật sự, không xem kiếm đạo là chủ tu nhưng lĩnh ngộ kiếm đạo chắc cũng đến trình độ cực kỳ cao sâu, Sở Mộ hiện giờ không thể so sánh được.

Quyển Hồn Thiên Kiếm Kinh này sẽ giúp ích rất lớn cho Sở Mộ, hắn trực giác như vậy.

Sở Mộ háo hức giở bìa sách Hồn Thiên Kiếm Kinh ra xem trang thứ nhất.

- Kiếm Giả, là quyết, là đoạn, có lưỡi chính trực, lưỡi sắc bén, linh thì thông thần, huyền diệu khó lường...

| Tải iWin