TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 115: Mê Tình Cư

Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận lập tức cau mày lại. Gã thanh niên ăn vận bảnh bao trước mặt này có thể nói là kẻ bọn họ ghét nhất. Gã tên là Mộ Dung Bích, nhị hoàng tử của Ngạo Nguyệt đế quốc, vừa mới thấy bọn họ đến nơi này đã theo đuổi Long Linh Nhi không buông. Nhưng sau khi không đạt được mục đích gã liền nói xấu nàng khắp nơi rồi lại chạy theo Tây Môn Vô Hận, kết quả bị những người ủng hộ nàng chỉnh một trận không còn mặt mũi gì cả. Trong Thánh Ma học viện có rất nhiều con cháu nhà quyền quý, bọn họ bắt tay với nhau thì Mộ Dung Bích cũng đành phải chịu thiệt thôi.

“Thực là xảo hợp quá, các nàng muốn đi ăn cơm phải không? Chẳng hay ta có thể làm chủ mời các nàng đến Túy Hương Lâu một bữa chăng?” Cặp mắt của Mộ Dung Bích như lướt theo từng đường cong uốn lượn trên thân hình hai nàng, thực chẳng khác chi dâm quang chiếu lên người.

Gương mặt kiều diễm của Long Linh Nhi trong chớp mắt đông cứng lại. Lúc Tây Môn Vũ cường bạo nàng cũng có kiểu ánh mắt ấy. Vì thế nàng vô cùng mẫn cảm đối với nó.

“Đi chết đi!” Long Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi nói, rồi bắt đầu niệm chú ngữ, dựng một tay lên. Lưu Tinh Hoả Vũ như một trận mưa lửa khí thế thế nghiêng trời lệch đất ào ào tới ập lên người Mộ Dung Bích.

Mộ Dung Bích không né không tránh. Trên người phát xuất một đạo bạch quang hình thành nên kết giới phòng ngự quang hệ, chống lại trận mưa lửa của Long Linh Nhi. Nhưng mấy tên đồng bọn sau lưng hắn thì không có vận may như vậy. Nếu trên người bọn chúng có thể dùng loại kết giới này, thì chắc cũng chẳng cần dây dưa với tên Mộ Dung Bích làm gì. Kết quả là tên nào tên nấy bị đốt te tua. May mà bọn chúng đều có chút thực lực nhất định nên không đến nỗi bị hoá thành tro bụi trong cơn mưa lửa như sao sa của Long Linh Nhi.

“Chẳng qua chỉ là đồ rẻ tiền ngủ với ngàn người, làm gối cho vạn người mà thôi, có cái quái gì mà thanh cao chứ. Bổn hoàng tử ngủ với ngươi là đã nể mặt ngươi lắm rồi. Tránh cho ngươi khỏi bị mất mặt mà vẫn muốn từ chối hả.” Mộ Dung Bích không màng đến sống chết của đồng bọn, hừ một tiếng với Long Linh Nhi ra vẻ cóc cần.

Long Linh Nhi giận đến sắc mặt trắng bệch, lập tức muốn dùng chuỗi hạt hỏa hệ thần cấp để phát ra Hỏa Long thuật cấp chín.

Tây Môn Vô Hận gấp rút giữ tay Long Linh Nhi lại. Uy lực của Hỏa Long thuật quá lớn, chỉ sợ hủy hết cả cánh rừng. Thánh Ma học viện không cho phép đánh nhau trong trường. Vừa rồi Long Linh Nhi phát ra Lưu Tinh Hỏa Vũ chắc chắn kinh động đến khu vực của giáo viên, nếu lại phát ra Hỏa Long thuật, sợ rằng bọn họ không biết sẽ còn phải chịu thêm hình phạt như thế nào nữa? Lúc đó Mộ Dung Bích lại trở thành người bị hại, bởi vì xét cho cùng hắn vốn chỉ dùng cái miệng thúi mà công kích bọn họ thôi.

“Đến đi, đến mà đánh đi, con điếm xấu xa.” Mộ Dung Bích hống hách hét lên, ăn chắc rằng Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận không dám làm gì hắn ở trong học viện.

“Ta không giết hắn không được, ngươi đừng có giữ ta.” Long Linh Nhi sắc mặt tái nhợt hất tay Tây Môn Vô Hận ra.

Đúng lúc đó, một đợt ma pháp ba động mãnh liệt từ không trung truyền tới, một đạo hồng quang nhỏ xíu đâm xuyên qua kết giới phòng ngự quang hệ của Mộ Dung Bích. Chỉ nghe một tiếng tách, kết giới không ngờ bị phá tan tành. Liên tiếp năm quả cầu lửa từ những góc độ khác nhau len lỏi đánh vào Mộ Dung Bích. Tránh không kịp, toàn thân gã lập tức cháy bừng bừng. Gã kêu thảm cuống quít cởi bỏ áo quần, rồi lăn mấy vòng trên mặt đất cực kỳ khó coi mới dập tắt lửa trên người. Giờ đây bộ dạng gã vô cùng thê thảm, mặt đen thui, tóc tai cũng bị đốt quá nửa.

“Lâm Na?” Tây Môn Vô Hận sững sờ nhìn tuyệt mỹ thiếu nữ đang lơ lửng trên không trung. Chỉ thấy nàng ta trên người mặc ma pháp bào sắc đỏ như lửa, mái tóc đỏ dài tung bay phấp phới, gương mặt thanh tú đầy vẻ tức giận. Vừa nhìn qua đã biết đây chính là một mỹ nhân tính nóng như lửa.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Mộ Dung Bích giận dữ nhìn Lâm Na đang từ từ đáp xuống. Bộ dạng của hắn tuy thê thảm, nhưng vẫn chưa bị thương đến gân cốt. Chỉ là cái cục tức đó hắn thực nuốt không trôi.

Lâm Na cau có quắc mắt nhìn cái tên nhị hoàng tử của Ngạo Nguyệt đế quốc đáng ghét như con gián này, hừ lạnh: “Mộ Dung Bích, ta phát hiện ra ngươi dám công khai trêu chọc các nữ nhân trong học viện, đã khuyên bao nhiêu lần vẫn không nghe lại còn muốn động thủ. Ta bất đắc dĩ cuối cùng phải ra tay tự vệ. Chuyện này ta nhất định sẽ báo lên trên, ngươi chuẩn bị đón nhận thông báo xử phạt của học viện đi.”

“Ngươi... nói bậy…” Mộ Dung Bích đứng ngẩn ra một hồi, tức giận chỉ chỉ Lâm Na nhưng nói không nên lời, ai ngờ rằng cái con xú nữ nhân ngươi lại dám đảo lộn trắng đen.

“Ta có nói bậy hay không thì học viện sẽ xem xét sau, ngươi bảo gia gia ta sẽ tin lời của ngươi hay tin lời của ta?” Lâm Na nhìn Mộ Dung Bích cười khinh bỉ. Nàng ta cũng đã nhịn tên khốn kiếp này nhiều lần lắm rồi.

“Lũ tiện nhân các ngươi, hãy đợi mà xem.” Mộ Dung Bích giận dữ quay người, phát ra ánh mắt âm độc. Trong lòng hắn ngầm phát thệ, sẽ có một ngày đè ba đứa nữ nhân này ra, khiến bọn họ nếm thử sự lợi hại của kim thương vô địch.

Nhìn thấy Mộ Dung Bích đã đi xa, Tây Môn Vô Hận nói với Lâm Na, giọng cảm kích: “Cám ơn tỷ, Lâm Na.”

“Không cần cám ơn, tên sắc lang đó ta đã sớm nhìn không vừa mắt. Hai vị muội muội thực là xinh đẹp, chẳng trách hắn quyết theo chết không buông.” Lâm Na cười trả lời. Nàng ta mấy tháng nay bế quan tu luyện vì muốn đột phát cảnh giới đại ma pháp sư, nhưng rốt cuộc vẫn còn thiếu một chút, bởi thế trước đây chưa gặp mặt Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận. Nhưng thân phận của hai người, nàng ta lại biết rất rõ.

Long Linh Nhi nhìn Lâm Na ước lượng. Nữ hài xinh đẹp này chính là thiếu nữ thiên tài ma pháp tề danh cùng với nàng sao? Nghe nói nàng ta gần đột phát cảnh giới đại ma pháp sư rồi. Mà cảnh giới của nàng sau sự kiện đó hoàn toàn đình trệ không có chút tiến triển.

“Long Linh Nhi, đã muốn gặp mặt muội từ lâu rồi. Muội quả nhiên xinh đẹp đúng như truyền ngôn.” Lâm Na nhiệt tình chìa tay về phía Long Linh Nhi.

Long Linh Nhi ngẩn người, chìa tay ra bắt tay Lâm Na, đại biểu cho sự bắt đầu của tình bạn giữa hai thiên tài ma pháp.

“Chúng ta cùng đi ăn cơm đi, ăn xong ta đưa các muội ra mắt gia gia ta. Ông lúc nào cũng nghĩ đến chuyện thu muội làm đồ đệ. Chỉ là gần đây, ông một lòng cùng Tuyết Lị a di nghiên cứu sự kiện cấm chú đối kháng phát sinh mấy tháng trước trong hoành đoạn sơn mạch, bây giờ đang rất là bận rộn.” Lâm Na cười nói.

“Chuyện đó bọn muội cũng có nghe qua. Nghe nói là đối kháng giữa hắc ám cấm chú và thủy hệ cấm chú. Uy lực đó bọn muội ở Mễ Á công quốc cũng cảm thấy được. Thực sự là đáng sợ quá.” Tây Môn Vô Hận nói.

“Vậy viện trưởng Phổ Tu Tư đã tra ra được cái gì chưa?” Long Linh Nhi cũng không ngăn được sự hiếu kỳ hỏi.

Lâm Na gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, có chút hưng phấn đáp: “Nghe gia gia nói là một vị đại ma đạo sư với một nhóm hắc ám pháp sư của Hắc Ám giáo hội đối kháng cấm chú. Từ hiện trường cho thấy vị thủy hệ đại ma đạo sư đó đã thắng. Gia gia nói vị tiền bối này cũng đạt đến cực đỉnh của đại ma đạo sư, rất có khả năng không lâu nữa sẽ tiến lên đỉnh cao của ma pháp sư - Pháp Thần. Thật là thèm chết đi được.”

“Pháp Thần!” Tây Môn Vô Hận và Long Linh Nhi lẩm lẩm. Đây thực sự là danh xưng cám dỗ người a, nó cũng chính là cái đích mà bất cứ ma pháp sư nào cũng đều hết sức truy cầu.

“Đúng rồi, sau này các muội cần phải cẩn thận tên Mộ Dung Bích. Gã nhất định sẽ không bỏ qua các muội đâu.” Lâm Na nói. Nàng mới vừa chú ý đến ánh mắt âm độc của Mộ Dung Bích lúc quay người. Dù biết rõ rằng gã không phải là đối thủ, nhưng mà ngầm chơi xấu thì thật khó mà phòng tránh được.

Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận gật đầu.

“Tỷ biết có một chỗ đồ ăn rất ngon. Tỷ đưa các muội đi nhé.” Lâm Na cười nói, dẫn hai nàng đi về hướng cửa sau của trường.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Na đã dẫn bọn họ dừng lại tại một cửa tiệm ăn trang trí đơn giản. Trên cửa không ngờ lại điêu khắc hai con hồ ly sống động như thật.

“Mê Tình Cư?” Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận, người này ngó người kia. Cái danh tự này vừa nghe đã thấy có cái gì đó ám muội. Rất giống tên loại cửa hàng chuyên kinh doanh một thứ đặc thù.

“Nơi này là…” Tây Môn Vô Hận hỏi, giọng nghi hoặc.

Lâm Na cười thần bí, nói: “Đây là quán ăn của một tỷ muội rất thân với ta. Đồ ăn trong đó rất ngon.”

”Đây là quán ăn?” Long Linh Nhi nói vẻ không dám tin.

“Không sai, cái quán ăn này phải người ở trong trường khá lâu mới biết. Trong đó không phải ai cũng đều có thể vào được đâu. Khách nhân phải đáp ứng đủ hai điều kiện mới được.” Lâm Na cười nói.

“Muốn đến quán ăn để ăn mà còn phải có hai điều kiện? Chẳng phải cứ có tiền là có thể vào sao?” Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận lập tức cảm thấy hiếu kỳ.

“Thứ nhất, trong này chỉ chiêu đãi nữ nhân. Nam nhân loại nào cũng không thể vào. Thứ hai, chỉ có nữ nhân được quán chủ tự mình phát thiệp khách danh dự mới có thể vào.” Lâm Na nói.

“Lại còn có nhiều quy củ thế à. Khách đến càng đông càng tốt chử nhỉ? Vì sao lại phải cần quy định như vậy?” Tây Môn Vô Hận hỏi.

“Điểu này tỷ cũng không biết rõ. Chúng ta vào thôi.” Lâm Na nói xong liền dẫn hai nàng đi vào. Phía sau cửa quán không ngờ lại còn có một cửa ma pháp đóng kín. Chỉ thấy Lâm Na rút ra một thẻ màu trắng đút vào cái lỗ bên cạnh. Cửa ma pháp tự động trượt sang hai bên.

Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận trong lòng rung động. Bọn họ đương nhiên biết giá để tạo ra một cánh cửa ma pháp đắt bao nhiêu. Thực sự không nghĩ ra cái quán cơm bé xíu xiu này lại có cửa ma pháp. Chuyện này thật là khiến người ta kỳ quái vô cùng, làm cho tim hai nàng đập nhanh hơn, ngấm ngầm giới bị.

Đi vào trong, hai người nhìn thấy nó là một đại sảnh trang trí tao nhã phi thường. Bên trong đó bày nhiều bàn ghế có hình dáng lạ lùng, vài ba nhóm khách nữ đang ngồi ăn. Xem ra toàn là tiểu thư, phu nhân nhà quyền quý. Càng khiến Long Linh Nhi và Tây Môn Vô Hận ngạc nhiên hơn nữa là người phục vụ trong này đằng sau đều có một cái đuôi trắng to. Thảy đều là thiếu nữ hồ tộc.

“Lạ chưa? Nhưng thực ra cũng chẳng có gì đâu. Bởi vì điếm chủ cũng chính là con gái hồ tộc, còn cực kỳ xinh đẹp nữa.” Lâm Na cười giải thích.

Đúng lúc ấy, một vị thiếu nữ hồ tộc bước tới nghênh tiếp, cười nói: “Lâm Na tiểu thư, người lâu quá không đến rồi. Hai vị này là bằng hữu của người à?”

“Phải. Tiểu thư các người về chưa?” Lâm Na cười hỏi. Rõ ràng nàng ta rất quen thuộc với hồ nữ này.

“Vừa mới về hôm nay. Nhưng tâm tình dường như không được tốt lắm.” Hồ nữ này dẫn bọn Lâm Na ba nàng đi đến một căn phòng trên lầu. Từ nơi này có thể nhìn thấy đường lớn bên ngoài qua ma pháp kính.

“Vậy sao? Tiểu thư ngươi thế nào rồi?” Lâm Na hỏi, giọng quan tâm.

Nhưng đúng lúc đó, một thân ảnh bạch sắc tuyệt đẹp yểu điệu đi tới, cất giọng du dương: “Lệ nhi, ngươi nhiều chuyện quá. Phạt ngươi làm vệ sinh buổi sáng trong mười ngày.”

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

| Tải iWin