TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 160: Thủy Linh Lung

Long Nhất vô thức nhắm hai mắt lại. Quang mang cường liệt như thế rất dễ làm mắt bị thương. Khi hắn mở mắt ra liền phát hiện Hắc Ám Ma Ngọc đang nằm yên dưới đất còn Thiên Ma Thạch trên tay đã biến mất không thấy đâu.

Long Nhất ngạc nhiên tìm khắp tứ phía mà không phát hiện ra tung tích của Thiên Ma Thạch. Khi hắn vô tình nhìn huyết sắc khô lâu nơi lòng bàn tay mới giật mình trông thấy nơi trán của huyết sắc khô lâu có một vết đỏ, dường như khô lâu cũng to ra.

“Đây… đây là chuyện gì?” Long Nhất ngạc nhiên nhìn bàn tay trái lẩm bẩm. Chuyện vừa xảy ra quá ư quỷ dị, sao Thiên Ma Thạch lại có thể hợp thể với huyết sắc khô lâu được?

Long Nhất tra xét trong hắc ám thứ nguyên không gian nhưng không phát hiện ra được điều gì khác lạ. Mười tám cỗ siêu cấp khô lâu vẫn bất động đứng đó còn tiểu Tam và Cuồng Lôi thú cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, năm cỗ thất sát khôi lỗi cũng không có gì dị dạng.

Bình tâm lại, Long Nhất bắt đầu cảm thấy nỗi đau nơi cánh tay. Hắn thóa mạ một câu rồi thi phóng ra hai chiêu Quang Dũ thuật nơi vết thương, nhìn nó mau chóng liền da, khôi phục nguyên dạng trong chốc lát, chỉ có vệt máu đọng màu hồng sậm chứng minh sự tình vừa phát sinh.

Long Nhất kiểm tra Hắc Ám Ma Ngọc cũng không thấy có chi dị thường bèn để nó trở lại không gian giới chỉ. Lúc này Lăng Phong nằm dưới đất cũng mơ hồ tỉnh lại, gắng gượng ngồi dậy nhìn trái nhìn phải, thấy bộ dạng thảm thương của Long Nhất không khỏi kinh hãi kêu lên.

“Lăng Phong, vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy?” Đợi Lăng Phong bình tĩnh lại, Long Nhất hỏi.

Lăng Phong trong lòng còn sự sợ hãi thoáng co rúm lại, trả lời với giọng còn kinh hoảng: “Đệ cũng không rõ lắm. Khi đệ đang hấp thu hắc ám ma lực trong Thiên Ma Thạch thì đột nhiên thấy đau, có một luồng tinh thần lực cường đại nhanh chóng thôn phệ ý thức của đệ. Đúng vào lúc đệ đang cố chống cự thì chợt thấy sức mạnh ấy triệt tiêu mất, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.”

Long Nhất nghe thấy sắc mặt đại biến, lẽ nào trong Thiên Ma Thạch phong ấn một linh hồn cường đại? Nó muốn nhân cơ hội Lăng Phong tu luyện mà thôn phệ ý thức của “y”. Đúng là không thể loại trừ khả năng này, chính bản thân Long Nhất cũng là linh hồn tái sinh trong cơ thể khác nên mới có được cách phán đoán này.

Lăng Phong lúc này mới nhìn thấy cánh tay trái đầy vết máu đọng của Long Nhất, mắt thoáng qua một tia ôn nhu. Nàng biết đó là những vết thương Long Nhất chịu khi cứu mình. Do đó không tự chủ được Lăng Phong vươn tay tới nắm lấy tay Long Nhất khe khẽ xoa lên dịu giọng nói: “Đa tạ huynh, Long Nhất.”

Long Nhất vốn đang nhớ lại chuyện Thiên Ma Thạch chợt bừng tỉnh, thấy ngọc thủ trắng tựa nữ hài tử của Lăng Phong đang xoa lên tay mình, lại thấy Lăng Phong đầy vẻ ôn nhu, không khỏi thấy lạnh xương sống, nổi cả da gà lên. Hắn vội rụt tay lại rùng mình nói: “Lăng Phong, đệ đừng dọa huynh, huynh là một nam nhân bình thường.”

Lăng Phong sững sờ, rút tay lại như thiểm điện, mặt đỏ hồng trừng mắt nhìn Long Nhất nói lớn: “Huynh đi chết đi. Huynh đang nghĩ nhăng gì đó, có phải huynh vì đệ mà tay áo bị rách tơi tả không? Hả tên tiểu tử hẹp hòi?”

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Long Nhất cười hắc hắc hai tiếng. Thấy Lăng Phong đã khôi phục lại vẻ bình thường, hắn thở phào nói: “Cái này chớ trách huynh chứ. Biểu tình của đệ vừa xong khiến huynh liên tưởng thôi, một đại nam nhân như đệ mà xoa tay huynh như thế thực là hơi kỳ quái.”

“Đệ… Đệ làm thế…” Lăng Phong nhất thời cũng không biết phải nói gì, vừa cảm kích vừa thấy đau lòng, thực là thất thố.

“Được rồi, huynh biết, là huynh hiểu nhầm. Xin lỗi đệ.” Long Nhất cười ngắt lời nàng, cũng tự cười mình đã nghĩ lung tung.

“À phải rồi, khối Thiên Ma Thạch đó đâu.” Lăng Phong nhìn khắp tứ phía hỏi.

Long Nhất cười khổ mở lòng bàn tay trái ra chỉ vào dấu ấn màu đỏ sẫm trên huyết sắc khô lâu đáp: “Ở đây này.”

“Sao lại như vậy? Chẳng phải rất nguy hiểm ư?” Lăng Phong kinh hãi kêu lên.

Long Nhất lắc đầu cười khổ: “Huynh cũng không hiểu, chắc không nguy hiểm gì đâu, đệ an tâm đi.”

“Nhưng…”

“Nhưng nhị gì, đừng có như nữ nhân thế chứ.” Long Nhất vẫy tay ngắt lời Lăng Phong, tỏ vẻ không muốn người khác phải phiền lòng, thực ra hắn không muốn khiến cho Lăng Phong có tâm lý ái ngại.

Lăng Phong ủy khuất nhìn Long Nhất không nói thêm nữa còn Long Nhất dùng thủy hệ ma pháp bắt đầu tẩy rửa vết máu, thuận tiện thay một bộ y phục khác.

Vừa mới thay đồ xong Long Nhất liền phát hiện trong kết giới truyền lại năng luợng ba động. Hắn kinh hãi không nói nhiều với Lăng Phong, ôm giữ nàng dùng Bích Hổ công dán mình lên trần, dùng tinh thần lực giữ lấy khí tức của hai người không để lộ ra ngoài. Lăng Phong không hề chống cự, nàng biết Long Nhất làm vậy là có lý do.

Một nhân ảnh màu xanh lam trong nháy mắt đã xuất hiện trong phòng, mang theo một đợt khí tức nhu hòa của thủy hệ ma pháp nguyên tố. Đây là một mĩ phụ trung niên, xem ra khoảng tứ tuần, mình mặc thủy hệ ma pháp bào. Diện mạo bà có mấy phần tương tự Thủy Nhược Nhan.

Long Nhất và Lăng Phong ép sát vào nhau. Một mùi thơm như xạ hương phà vào mũi hắn, dẫn động chút dục vọng trong hắn. Long Nhất vội liễm trụ tinh thần, trong lòng không khỏi lẩm bẩm tên xú tiểu tử này sao lại có mùi vị của nữ hài tử chứ, hắn có thể khẳng định đây tuyệt đối không phải là loại hương liệu có thể sản xuất ra được.

Lăng Phong khe khẽ quay đầu, môi liền quét qua mặt Long Nhất. Nàng không khỏi đỏ bừng mặt, nhịp tim đập loạn lên.

“Có biết bà ta là ai không?” Long Nhất khẽ hỏi. Có tinh thần kết giới cách âm rồi, hắn không sợ bị nghe thấy.

Lăng Phong bình tâm lại, nhẹ nhàng đáp: “Bà ta là Thủy Linh Lung, nãi nãi của Thủy Nhược Nhan.”

“Khó tin thật. Nãi nãi của nàng ta mà trông trẻ vậy sao, không để cho người ta sống nữa rồi.” Long Nhất lẩm bẩm.

Mĩ mục của Thủy Linh Lung đảo một vòng quanh phòng, nhãn tình đột nhiên dừng lại nơi lỗ hổng vốn đặt Thiên Ma Thạch. Đồng tử mắt bà bỗng co lại, chạy vội đến thầm nhủ: “Thiên Ma Thạch đâu? Thiên Ma Thạch sao không thấy đâu cả?”

Lúc này, Long Nhất phát hiện trên nền nhà còn có vết máu lưu lại, không khỏi thầm kêu hỏng. Quả nhiên Thủy Linh Lung cúi người xuống dùng ngón tay quệt qua vết máu đưa lên mũi ngửi, phát hiện ra đây là máu người, lại còn chưa hoàn toàn ngưng kết.

Thủy Linh Lung toàn thần giới bị nhìn kỹ khắp bốn phương. Căn phòng trên tầng bảy ngoại trừ giá sách có thể nhìn qua là thấy vốn không có chỗ nào trốn được. Bà ngẩng đầu lên nhìn cũng không thấy gì lạ thường. Do hai người Long Nhất trốn ở một góc khuất có bóng phủ không lớn lắm nên trừ phi Thủy Linh Lung bay lên xem, nếu không thì rất khó phát hiện.

Thủy Linh Lung cúi đầu ngẫm nghĩ, đột nhiên quay người bước xuống cầu thang.

“Bà ta đi rồi, chúng ta xuống thôi.” Lăng Phong nói rồi vùng vẫy muốn xuống.

“Yên nào. Cẩn tắc vô ưu. Ai mà biết bà ta đã đi chưa?” Long Nhất ôm chặt lấy Lăng Phong nói. Mấy lão đầu lão thái này kẻ nào cũng là nhân vật thành tinh cả, không đề phòng họ không được.

Quả nhiên, Long Nhất vừa nói xong Thủy Linh Lung đã lại bước vào. Bà nhìn căn phòng vẫn trống không nói: “Xem ra đúng là đi mất rồi.” Nói xong bà bước xuống dưới cầu thang.

Lăng Phong kinh ngạc nhìn Long Nhất chỉ cách mình trong gang tấc, vừa rồi mà xuống là bị Thủy Linh Lung phát hiện ra rồi, khi đó biết giải thích ra sao.

“Giờ chắc bà ta đi rồi, mình rời khỏi đây thôi.” Lăng Phong giục giã. Bị ôm trong lòng Long Nhất khiến nàng thấy rất ấm áp, nảy sinh ra cảm giác hơi sợ hãi.

“Đợi thêm đi, đệ kiên nhẫn thêm có được không. Mấy lão ma đầu này là khó đối phó lắm.” Long Nhất trầm giọng nói. Hắn phát hiện ra khi thân hình mềm mại như nữ hài của Lăng Phong động đậy trong lòng hắn bất ngờ có phản ứng đôi chút, không khỏi xấu hổ bực bội.

Lăng Phong bị Long Nhất nói như vậy cắn môi không động đậy nữa. Nàng cũng không hiểu mình vì sao lại nghe lời thế.

Ba một tiếng, thân ảnh của Thủy Linh Lung lại xuất hiện ở trong phòng, chỉ nghe thấy bà lẩm bẩm: “Rốt cuộc là ai có bản sự vào đây, lẽ nào là mấy lão già kia.”

Thủy Linh Lung chưa đi ngay mà cúi đầm trầm tư, khiến cho Long Nhất và Lăng Phong trên trần nhà sốt ruột. Càng nóng vội sự tình càng phát triển xấu đi. Thủy Linh Lung không chỉ không rời khỏi mà còn bắt đầu ngồi xếp bằng tọa thiền.

“Long Nhất, giờ phải làm sao?” Lăng Phong hỏi.

“Còn làm gì đây, chờ thôi.” Long Nhất bất lực đáp.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Bích Hổ công này hao phí nội lực vô cùng, Long Nhất lại còn ôm bên mình một người nữa, sự khổ cực trong đó không cần phải nói nhiều.

“Lăng Phong, lau mồ hôi giúp huynh.” Long Nhất khẽ nói. Từng giọt mồ hôi từ đầu tóc trượt xuống khiến cho mắt như mờ đi.

Lăng Phong nghe thấy bèn dùng tay áo khẽ lau mồ hôi đang rơi không ngớt của Long Nhất. Trong lòng nàng có cảm giác gì đó chua xót, còn cả đau lòng. Là đau lòng sao? Nàng cũng không rõ nữa.

Lần đả tọa của Thủy Linh Lung phải mất đến cả buổi chiều, làm khổ Long Nhất với Lăng Phong. Lăng Phong còn đỡ, chỉ khó chịu phải bất động một chỗ thôi. Long Nhất thì đành cắn răng cố giữ cho đến hiện tại, với Ngạo Thiên Quyết tầng thứ hai thì thế đã là khó khăn lắm rồi.

Đúng vào lúc này, Thủy Linh Lung mở to mắt, họat động thân thể cho giãn gân cốt rồi bước xuống cầu thang.

Long Nhất tâm thần vừa được thả lỏng, hai tay dán chặt vào trần nhà rời ra, hai người ngã thẳng xuống. May mà Lăng Phong phản ứng nhanh, dùng Phiêu Phù thuật ôm lấy Long Nhất ở giữa không trung từ từ đáp xuống.

Long Nhất giang rộng tứ chi như con heo chết nằm dưới sàn, nhắm chặt mắt từ từ điều tức. Vừa xong nội lực hao phí quá lớn, cảm giác so với lần đại chiến ba trăm hiệp cùng Long Linh Nhi còn mệt hơn.

Bất tri bất giác, hơi thở Long Nhất điều hòa lại, ngủ thiếp đi còn nội lực Ngạo Thiên Quyết của hắn tự vận hành khôi phục.

Lăng Phong nhìn Long Nhất đang ngủ say đến ngây ra, chăm chú vào khuôn mặt từng đường nét phân minh, nhịp tim đập càng nhanh hơn nữa. Nàng giữ lấy nơi tim đang đập loạn lên của mình, thần xui quỷ khiến thế nào từ từ tiến đến, môi xinh nhằm chiếc miệng rộng của Long Nhất mà ấn xuống…

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

| Tải iWin