TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 311: Xuất phát

Long Nhất rất nhanh bay về đến Tây Môn phủ, tối qua Tây Môn Nộ tham gia dạ yến, mà Đông Phương Uyển bệnh chưa khỏi nên đang nghỉ ngơi. Lúc hắn về tới thì thấy bà đang cùng Bắc Đường Vũ, Lãnh U U và Nam Cung Hương Vân ba nàng đang trò chuyện. Khi thấy Long Nhất đột nhiên xuất hiện, tất cả đều lộ ra vẻ vui mừng.

- “Đang nói về cái gì mà lại vui vẻ như vậy?” Long Nhất vừa mỉm cười vừa bước đến.

- “Trừ con ra còn có chuyện khác để nói sao. Các nàng này 3 người mà mỗi câu đều muốn phải nhắc đến con, cũng không biết đời trước để lại cho con bao nhiêu phúc khí nữa” Đông Phương Uyển cười nói. Đứa con này trước đây là tai họa cho nữ nhân, khiến cả Đằng Long Thành lòng người hoang mang, nhắc đến xú danh đều biến sắc. Vậy mà bây giờ hồng nhan vây quanh, mà mỗi nàng đều xinh đẹp hơn người, tính tình lại tốt nữa. Điều này khiến bà cười không ngậm miệng lại được, không khỏi nghĩ đến cảnh một đám cháu vui đùa trong sảnh đường.

Tam nữ xấu hổ thẹn thùng cười không thôi, chỉ tiếc là tia sầu vương trên mi không cách nào bỏ hết được. Đông Phương Uyển thấy bốn người ánh mắt trao nhau, lửa tình văng khắp nơi, liền biết ý không làm kỳ đà cản mũi bọn trẻ nữa, chỉ ân cần dặn dò Long Nhất vài câu rồi rời đi.

Đông Phương Uyển vừa rời đi, Nam Cung Hương Vân là người đầu tiên nhịn không được nữa, đôi mắt đỏ lên rồi rơi lệ. Hai người thành hôn không lâu, cảm tình ngày càng được phát triển nồng nàn, thì làm sao để nàng kham nổi việc chia ly này chứ.

Quả thật Tiểu biệt thắng Tân hôn mà (Câu này dịch giả tự đưa vào )

Long Nhất trong lòng than nhẹ, đã sớm đoán trước được tình hưống này rồi, hắn chỉ có khả năng an ủi nàng thôi.

- “Được rồi, đừng khóc, cũng không phải là ta đi không quay về lại đâu, chỉ là đi Nạp Lan Đế quốc đánh cá một chuyến thôi mà” Long Nhất tiến đến ôm Nam Cung Hương Vân vào ngực, vỗ nhẹ lên vai nàng an ủi.

- “Cho dù là đi có một chuyến, nhanh nhất cũng phải ba đến bốn tháng, huynh bảo muội làm sao chịu đựng đây” Nam Cung Hương Vân nức nở nói, nàng vốn không phải cô gái yếu ớt, nhưng bởi vì tình yêu đã làm cho lòng nàng mềm lại.

- “Ly biệt để khi gặp lại càng tốt hơn. Người sống trên đời không tránh được cảnh phải phân phân hợp hợp, cho nên phải kiên cường đối mặt với nó, có khi nhớ một người cũng là một loại hạnh phúc, hiểu chưa?” Long Nhất vỗ về Nam Cung Hương Vân, hắn vuốt ve mái tóc của nàng đồng thời nhìn Lãnh U U cùng Bắc Đường Vũ đứng bên cạnh.

Lãnh U U nhìn Long Nhất mà cười nhẹ, chỉ là nụ cười tránh không khỏi có chút đau khổ, nhớ một người có khi đúng là một loại hạnh phúc, nhưng càng về sau lại như hàng vạn con kiến cắn xé tâm linh, nghĩ đến sẽ lại đau lòng.

Lãnh U U biết nàng không có khả năng đi cùng Long Nhất đến Nạp Lan Đế quốc, kỳ thật vài ngày trước giáo hội đã thông báo cho nàng phải quay về, bởi vì Long Nhất mà nàng đã nán ở lại. Bây giờ Long Nhất phải đi, nàng cũng không cần lưu lại.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

- “Không rõ, cũng không muốn nghĩ đến. Người chưa đi mà trái tim muội như sắp chết” Nam Cung Hương Vân trong lòng ngực Long Nhất nức nở khóc.

Long Nhất cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu có một ngày hắn mang tất cả hồng nhan tri kỷ đi chu du thế giới, không cần quan tâm gì khác thì thật tốt biết bao. Nhưng hắn biết cái nguyện vọng đó đến giờ vẫn chỉ là một hy vọng xa vời.

Nước mắt Nam Cung Hương Vân tựa hồ ảnh hưởng đến Lãnh U U và Bắc Đường Vũ, trong mắt hai người cũng bắt đầu đỏ lên, một màng lệ đã bao phủ. Bắc Đường Vũ muốn mở miệng nói, nhưng lời chưa ra bỗng như bị nghẹn lại, dậm chân ôm lấy lưng của Long Nhất, cùng Nam Cung Hương Vân một trước một sau ôm hắn lại. Cả hai nước mắt như mưa, Long Nhất nhanh chóng ướt đẫm cả người.

Khóc một hồi lâu, nhị nữ tâm tình mới ổn định lịa, nếu không Long Nhất nghĩ phen này mình thật sự bị nước mắt hai nàng dìm chết rồi.

- “Tốt lắm, đều dừng khóc lại. Ai còn khóc ta sẽ đánh vào mông người đó! Làm như là sinh ly tử biệt vậy!” Long Nhất vươn bàn tay to xoa đầu hai nàng.

- “Phu quân, chúng ta ngừng khóc rồi, bây giờ thời gian không còn sớm, không bằng bây giờ chúng ta nghỉ ngơi đi” Nam Cung Hương Vân gạt những hạt lệ lưu lại trong mắt, mặt cười nhưng lại phủ thêm một tầng mây đỏ, đôi mắt vương lệ mang theo hơi nóng mà nhìn Long Nhất.

Long Nhất khóe miệng khẽ cười, nói ra câu nói chờ đã lâu:

“ Đêm nay 3 người các nàng đồng thời ở lại đây với ta chứ?”

Tam nữ thẹn thùng nhìn nhau, tuy tâm lý mỗi người đều không dám phóng túng như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác nghĩ đến cảnh phải cùng Long Nhất chia ly, dù sao thời gian cũng chỉ còn đêm nay, đối với các nàng lại càng trân quý dị thường.

Long Nhất thấy ba nàng đều thẹn thùng không dám trả lời, liền hắc hắc cười nói:

- “Quyết định vậy đi, giờ ta đi Vô song doanh an bài mọi chuyện, các nàng trở về phòng tắm rửa sạch sẽ chờ ta”

Nói xong, Long Nhất nở nụ cười dâm rồi biến mất khỏi phòng.

Tam nữ quay mặt nhìn nhau, đồng thời thấy khuôn mặt cười mang theo một vần mặt trời đỏ, lòng tự hỏi chẳng lẽ đêm nay nhất định là một đêm “hoang dâm vô đạo” như trong truyền thuyết sao?

Long Nhất dùng phiêu phù thuật bay đến hướng binh doanh, trong đầu tưởng tượng đến cảnh khi quay về cùng Lãnh U U 3 nàng cùng giường, nếu là kiểu 4P (ND: 4 player ), vậy cảm giác đó thật là đầy hấp dẫn đây. Long Nhất nghĩ đến đây đã không ngừng nuốt từng ngụm nước bọt.

Trong binh doanh vẫn canh phòng nghiêm ngặt như cũ, trạm gác lộ thiên hay bí mật thì đao thưong cũng đã tuốt trần, chuẩn bị sẵn sàng, sát khí tiềm tàng khắp nơi. Tuy nói Đằng Long Thành đang trong ngày vui, nhưng ai thì có thể thư giãn, nhưng đây là binh doanh thì lại càng không thể thư giãn.(ND: Nghĩ tới nghề của mình mà tui thấy cảm thán thiệt ) Đặc biệt là thành vệ, trong thành càng náo nhiệt chừng nào thì trách nhiệm cùng cường độ công tác của họ càng lớn chừng đó.

Sau khi xuất ra lệnh bài, nói mấy câu ám hiệu, Long Nhất tiến vào binh doanh. Rất nhiều binh lính đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn gã, chú rể như thế nào mà đêm động phòng hoa chúc lại chạy tới binh doanh chứ.

Nếu không nghe qua danh tiếng phong lưu của gã, khẳng định chúng sẽ đoán gã đã bị tân nương đá xuống giường rồi (ND: Ý là bất lực khiến tân nương đuổi cổ… đoạn này tự thêm vào )

Còn chưa tới địa điểm của Vô song doanh, Long Nhất đã nghe được tiếng ăn uống nhiệt náo của bọn lính. Theo lệ thường đã là giờ cơm tối sau khi huấn luyện, tương đối tự do, bình thưòng cũng không ai quản ngươi, ngươi có thể tự mình đi huấn luyện riêng hoặc cũng có thể tìm người đối luyện. Bất quá bình thường trong thời gian này binh lính tụ tập nói chuyện ca hát là nhiều nhất, bởi vậy ban đêm Vô song doanh hào khí cao nhất so với các doanh khác.

Thấy Long Nhất đến, binh lính trực ban lập tức chạy đến hành lễ, Long Nhất khoát tay một cài rồi hướng bên trong đi đến. Chỉ thấy bên trong doanh không còn khoảng trống, binh lính đứng đầy khắp nơi, phỏng chừng Vô song doanh có bao nhiêu binh đều tập trung ở đây cả. Điều này càng làm cho Long Nhất hiếu kỳ, rốt cuộc có chuyện gì mà tất cả đều tập trung ở đây vây xem như vậy

Long Nhất tò mò rẽ đám đông đi vào, đám binh lính nóng nảy định quay lại đánh người, khi thấy người đó là tướng quân của mình, định cúi người hành lễ liền được Long Nhất ngăn lại.

Khi bước tới nơi, Long Nhất mới biết tại sao mọi người đều vây lại xem, nguyên là giữa sân chính là tên tiểu tử Nam Cung Nỗ và ca ca của Tiểu Y – Hùng Bá. Dựa theo quy củ của Vô song doanh, chỉ cần chính mình khiêu chiến với người có địa vị cao hơn mình, một khi chiến thắng có thể thay thế chức vị của người đó, chẵng lẽ tiểu tử Nam Cung Nỗ này muốn thay thế Hùng Bá sao?

Long Nhất cảm thấy hứng thú nên quan sát một lúc, sau đó lắc đầu cười cười. Nam Cung Nỗ và Hùng Bá dù sao cũng còn chênh lệch quá lớn. Nam Cung Nỗ tự mình là ma pháp sư, trải qua huấn luyện tại Vô song Doanh thân thể cường tráng lên rất nhiều, cách đánh cận chiến cũng học được không ít. Nhưng hắn dù sao cũng chỉ là trung cấp ma pháp sư, sát thương lực có hạn, hơn nữa cũng do tuổi còn nhỏ nên thân thể chưa phát triển hết được, thì làm cách nào mà hạ được Hùng Bá cơ chứ. Bất quá cam đảm và dũng khí của hắn cũng khiến mọi người tán thưởng.

Hùng Bá thật ra cũng chỉ tiện thể làm người đối tập cho Nam Cung Nỗ, hắn chỉ phòng thủ chứ không tấn công. Mà lúc này hắn đã phát hiện Long Nhất đã đến, liền đột ngột lao đến Nam Cung Nỗ, thân thể to lớn nhanh như gió lướt đến sau lưng Nam Cung Nỗ, nhấc cổ hắn như nhấc cổ một con gà con mà quẳng ra ngoài.

Phanh một tiếng, bụi đất bay lên, Nam Cung Nỗ mông đã chạm đất, đau đến thấu xương. Nếu không phải hắn từng qua huấn luyện, ngay trên không trung lăn vài vòng giảm lực thì chỉ sợ cả người hắn cũng không động đậy nổi.

Hùng Bá cười ha hả, hướng về phía Long Nhất mà bước nhanh tới, hắn khép chân đứng thẳng nguời chào theo quân lễ, rồi lớn tiếng nói:

- “Thuộc hạ Hùng Bá tham kiến tướng quân”.

Lúc này tất cả binh lính Vô song doanh mới phát hiện Long Nhất đã đến, tất cả cùng thực hiện quân lễ với hắn.

Nam Cung Nỗ thấy anh rể đến, lập tức ngồi dậy rồi chạy nhanh tới, ôm lấy cánh tay của hắn mà hỏi:

- “Tỷ phu, anh không phải đang động phòng sao? Như thế nào lại chạy đến đây?”

Long Nhất gỡ cánh tay của Nam Cung Nỗ ra, gõ đầu hắn một cái rồi giáo huấn:

- “ Ngươi lại quên à, tại binh doanh phải gọi Tướng quân, nếu còn tái phạm thì theo quân pháp mà xử”

Nam Cung Nỗ le lưỡi, hít một hơi sâu vào ***g ngực rồi lớn tiếng nói:

- “Rõ, thưa tướng quân, thuộc hạ nhất định sẽ không tái phạm.”

Long Nhất gật đầu cười , vỗ vỗ bả vai cường tráng của hắn.

Sau khi phân phó cho binh lính tiếp tục huấn luyện, Long Nhất kêu Hùng Bá một mình cùng hắn đi đến một góc binh doanh.

-“Hùng Bá, ngươi cũng biết ngày mai ta phải đi. Một khi ta đi Đằng Long thành nhất định sẽ phát sinh những chuyện không thể lường được, đến lúc đó nên làm như thế nào thì tự ngươi lo liệu. Chỉ là nhớ kỹ một điều, Vô song doanh là một đơn vị độc lập tác chiến, là đơn vị riêng của Long Nhất ta, ngay cả hoàng đế Long Chiến cũng không có quyền ra lệnh cho các ngươi, nhớ chưa?” - Long Nhất trong ngữ khí nhẹ nhàng nhưng mang theo một áp lực thật lớn, hắn đã chờ đợi khoảnh khắc ấy xảy ra.

Hùng Bá sắc mặt nghiêm túc, kiên quyết nói:

-“Thuộc hạ đã rõ, Vô song doanh trừ mệnh lệnh của tướng quân ra, ai ra lệnh cũng không nghe. Vô song doanh chỉ trung thành với chỉ một Tướng quân là người thôi”

Long Nhất gật đầu hàì lòng nói tiếp:

-“Vậy Vô Song doanh này giao cho ngươi, một khi chiến tranh xảy ra, các ngươi sẽ ra tiền tuyến giết địch. Giấc mộng tung hoành sa trường trên lưng ngựa của ngươi nhanh sẽ nhanh chóng được thực hiện”

Hùng Bá có chút kích động, hắn biết ngày này sẽ không quá xa nữa.

Long Nhất tiện thể đi phân phó một ít việc nữa, khi hắn nhìn sắc trời liền phi thân rời binh doanh mà đi.

-“Không biết Lãnh U U các nàng tắm rửa xong chưa, đêm nay thật sự cùng ta chung giường chứ? Nếu là thật thì thật là tốt biết bao” - Long Nhất vừa tưởng tượng đến đó, lửa trong lòng đã bừng lên mạnh mẽ, hắn chỉ hận không thể trong một giây xuất hiện ngay trong phòng ngủ của mình.

Ngay khi Long Nhất đang dốc toàn lực để về nhà, đột nhiên một đạo hư ảnh xuất hiện chắn trước mặt hắn. Một mùi thơm quen thuộc thấm vào mũi hắn.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

| Tải iWin