“Mặc dù chúng ta không có phải là vợ chồng thật, nhưng ít ra trên danh nghĩa ngươi cũng là nữ nhân của ta. Chỉ càn là nữ nhân của ta, ta sẽ không để các nàng bị tổn thương.” Long Nhất kiên định nói.
Nạp Lan Như Nguyệt khóe môi khẽ động, một chữ cũng không có nói ra, nhưng vẻ mặt tốt hơn rất nhiều. Cái nàng quan tâm không phải là việc Long Nhất giết người, mà chỉ là Long Nhất có quan tâm đến nàng không.
Lúc này đám ngươi đang khiếp sợ bắt đầu xao động, đại bộ phận đều né tránh sang một bên để nhìn náo nhiệt. Bọn họ biết rằng rất nhanh sẽ có chuyện hay để xem.
Quả nhiên, trong chốc lát một đám người khí thế hung hăng dẫn theo một đội nhân mã vây quanh bốn người bọn Long Nhất.
Đi đằng trước chính là một gã trên người mặc ma bào hỏa hệ ma pháp sư, một người trong trang phục hạ nhân sợ hãi chỉ vào Long Nhất nói: “Dich tiên sinh, chính là hắn giết tiểu thiếu gia.”
Vị dịch tiên sinh này cũng không phải là người lỗ mãng, có thể trong vòng một chiêu kiếm giết chết tiểu thiếu gia nọ, tuyệt đối đây không phải là một người đơn giản.
Long Nhất vẫn bất động, chỉ bình thản đánh đánh giá đoàn người vây quanh hắn. Ngoại trừ đầu lĩnh nọ là hỏa hệ ma đạo sư, nhưng người khác căn bản không đủ uy hiếp đối với hắn.
Lúc này Dịch tiên sinh nhíu mày, tựa hồ nhớ tới cái gì. Người trẻ tuổi mặc trang phục này, phía sau hắn chính là Man Ngưu, cùng với người bên cạnh là một nữ tử mặc tự bào màu trắng, chẳng lẽ hắn chính là Tây Môn thiếu gia, kẻ trước đó vài ngày cùng kết thân với Nạp Lan đế quốc? Vậy nữ tử mặc tự bào trắng chính là công chúa Nạp Lan đế quốc kiêm thánh nữ quang minh giáo hội Nạp Lan Như Nguyệt. Nhớ tới thân phận hai người này, Dịch tiên sinh không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Không nói thân phận hai người đủ để tung hoành tại Thương Lan đại lục, chỉ riêng thực lực của Long Nhất cũng đủ để cho hắn khiếp sợ. Người khác có lẽ biết Long Nhất bởi vì danh tiếng sắc lang, nhưng hắn biết người này thực lực cao thâm không lường được.
Dịch tiên sinh ngạo thị ở biên giới Ngạo Nguyệt đế quốc, được thành chủ Ánh Tuyền thành mời vào vị trí cao thủ tọa trấn. Mặc dù với thực lực của hắn căn bản khinh thường vị trí này nhưng vì thiếu thành chủ một phần ân tình nên hắn mời đồng ý.
Bởi vì Ánh Tuyền thành này cùng với Mễ Á công quốc có quan thương phẩm mậu dịch, nên tại Mễ Á công quốc cũng có tai mắt, cũng nghe qua sự tích của bốn vị thiếu gia. Người này không chỉ có ma vũ song tu, nghe nói còn tuy luyện không gian ma pháp trong truyền thuyết, cùng đại ma đạo sư Phổ Tu Tư giao chiến mà không bại, vô luận đó có phải là truyền ngôn hay không, nhưng những điều này cũng đủ để cho hắn không dám coi thường vọng động.
“Xin hỏi đây có phải là Cuồng Long đế quốc Tây Môn nhị thiếu gia cùng với thánh nữ Nạp Lan đế quốc?” Dịch tiên sinh tiến lên hai bước, khách khí hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Thật có nhãn lực, không sai, hai tên hỗn đản này là do ta giết. Các ngươi bày trận thế như này là muốn tìm ta báo thù?” Long Nhất nhíu mày, khí thế bức nhân.
“Vậy là thiếu gia nhà ta cùng Tây Môn thiếu gia có giao tình.” Dịch tiên sinh mặt dầy nói.
“Giao tình? Thiếu gia các ngươi là ai?” Long Nhất khẽ cười, nhưng Dịch tiên sinh xem ra vô cùng âm trầm.
Dịch tiên sinh run sợ trong lòng. Hắn không dám nói ra. Lúc này Ngạo Nguyệt đế quốc cùng Nạp Lan đế quốc, hai nước đang giao chiến với nhau. Quan hệ vô cùng xấu. Nếu như biết thiếu gia chết đi chính là nhi tử của Ánh Tuyền thành thành chủ của Ngạo Nguyệt đế quốc, sợ rằng không chỉ mấy người Long Nhất mà những người đứng xem này cũng sẽ có người nhảy lên mà vỗ tay khoái chí.
“Sự tình lần này là lỗi của thiếu gia chúng ta trước, tại hạ cũng không dám cản trở, nhưng tại hạ sẽ bẩm báo chi tiết với gia chủ, cáo từ.” Dịch tiên sinh sau nửa ngày mới nói ra một câu khiến cho tất cả những người đang xem náo nhiệt đều được mở rộng tầm mắt. Khi tới thì khí thế hung hăng, như thến nào mới nói mấy câu đã rút lui. Trong lúc nhất thời những người vây quanh xem đều lao xao.
“Đứng lại” lúc này một thanh âm đột nhiên truyền đến trong không khí, khiến Dịch tiên sinh vừa mới chuyển thân liền đứng tại chỗ.
Những lời này không phải do bọn Long Nhất nói ra, vốn Long Nhất cũng không định dây dưa với Dịch tiên sinh, nhưng không biết ai lại muốn xen vào chuyện của người khác.
Long Nhất nhíu mày nhìn về phía thanh âm truyền đến. Chỉ thấy đám đông kia dạt ra, bốn bóng người màu trắng cưỡi bốn con độc giác mã tiến đến.
“A, quang minh thánh nữ cùng quang minh giáo hội thủ hộ kị sỹ” Đám đông vây quanh thảo luận. Quang minh giáo hội thủ hộ kị sỹ đã vô cùng khó gặp, bọn họ bình thường chỉ ở quang minh giáo hội không có ra ngoài. Nghe nói thực lực vô cùng kinh khủng, không có nghĩ một lần gặp tới ba người.
Long Nhất vừa nhìn thấy, đột nhiên thân thể chấn động, ngạc nhiên kêu lên: “Khả Hinh”
Không nghĩ tới đó là Đông Phương Khả Hinh, người lúc trước đã rời khỏi Đằng Long thành. Trên người nàng là tự bào hoa lệ của thánh nữ. Loại tế tự bào này khác với tự bào trên người Nạp Lan Như Nguyệt, khiến cho người ta chỉ nhìn là nhận ra thân phận nàng. Vẻ mặt phức tạp nhìn Long Nhất, thấy bên cạnh hắn có hai nữ tử che mặt, trong mắt nàng vốn có một tia tình ý liền biến thành oán hận.
Bên cạnh Đông Phương Khả Hinh là một thủ hộ kị sỹ mặc khôi giáp trắng chói mắt.. Thủ hộ kị sỹ này tướng mạo đường đường, đầu đội kim phát, trên người phát tán vài tia khí chất quý tộc. Bên cánh tay phải của hắn có ba đường kim tuyến đại biểu cho thân phận, bởi vì trên cánh tay phải của hai vị thủ hộ kị sỹ phía sau hắn không có kim tuyến này.
Long Nhất không phải một thằng ngốc, hắn đương nhiên nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt của Đông Phương Khả Hinh, cũng thấy được oán hận trong đó. Đối với việc này hắn chỉ có thể cười khổ. Nam nữ hữu tình vốn là chuyện tốt, nhưng nguy hiểm nhất chính là yêu quá mà thành hận.
“Khả Hinh, đã lâu không gặp.” Long Nhất cười trừ bắt chuyện, vô luận như thế nào nàng cũng là biểu muội của mình. Không thể tới mức trở mặt thành thù, đến lúc đó thì ngoại công của Đông Phương Khả Hinh cũng không thể nói tốt được.
Đông Phương Khả Hinh lạnh lùng hừ một tiếng, hai mắt nhìn về phía Diệp tiên sinh đang chuẩn bị rời đi, nàng hỏi: “Nghe nói nơi này có người bị giết, rốt cuộc sao lại thế này?”
Dịch tiên sinh ngẩn người, nhìn nhìn Long Nhất phía đối diện, tin tức vốn linh thông, hắn đương nhiên cũng biết Đông Phương Khả Hinh cùng Long Nhất có quan hệ huynh muội. Hắn cũng không bịa đặt sự thật, đem sự tình vừa rồi nói lại một lần.
“Tây Môn Vũ, mặc dù hai người nọ đùa giỡn với nữ nhân của ngươi, nhưng tội không đáng chết, mặc dù Kì Diệp công quốc không có ai quản được ngươi, nhưng nếu bị ta thấy được thì ta sẽ quản chuyện này.” Đông Phương Khả hinh nhìn chằm chằm Long Nhất rồi nói.
Long Nhất nhìn thật sâu vào mắt Đông Phương Khả Hinh, đột nhiên hướng phía nàng đi tới. Ba người Man Ngưu mặc dù chẳng biết hắn muốn làm gì nhưng cũng bước theo sau.
Đông Phương Khả Hinh trong lòng hồi hộp, đoán hắn muốn tới nói cái gì đó, trong lòng nổi lên một tia hy vọng.
Chỉ là không như mọi người nghĩ, Long Nhất không có nói một lời nào, chỉ đi sát qua bên người Đông Phương Khả Hinh, cũng không có quay đầu lại.
Đông Phương Khả Hinh giận run người, tình cảm của nàng đối với Long Nhất đã trở thành tình yêu điên cuồng, muốn độc chiếm hắn, không thể chịu được khi hắn ở bên người đàn bà khác.
“Tạp Gia, ngăn bọn họ lại.” Đông Phương Khả Hinh cắn răng nói với thủ hộ kị sỹ bên cạnh.
Thủ hộ kị sỹ gọi là Tạp Gia này nhìn thấy sự thống khổ của Đông Phương Khả Hinh, trong mắt hiện lên một tia nhu tình cùng với sự ghen ghét đố kị. Hắn chuyển hướng độc giác mã, cùng với hai thủ hộ kị sỹ đuổi theo.
“Tạp Gia, ngươi phải nghĩ kỹ trước khi hành động, sứ mạng giáo hoàng ban cho các ngươi không phải để làm việc riêng.” Nạp Lan Như Nguyệt xoay người lại, bạch quang trên người chợt lóe lên, khí tức thánh khiết nhất thời bao phủ toàn thân, đôi mắt bắt đầu tạo nên áp lực.
“Như Nguyệt thánh nữ, ta … …” Tạp Gia nhìn thấy Nạp Lan Như Nguyệt xuất hiện, có chút sửng sốt. Hai bên đều là thánh nữ, mặc dù hắn luôn luôn hướng về Đông Phương Khả Hinh, nhưng lúc này hắn cũng không biết phải làm như thế nào.
“Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi.” Long Nhất vội nói, trong đầu cảm thấy rất phiền não.
“Tạp Gia, không cho phép bọn họ đi, ta sẽ đi nói với Giáo hoàng.” Đông Phương Khả Hinh bay tới, nụ cười trên mặt có chút méo mó.
Nếu Đông Phương Khả Hinh đã nói như vậy, Tạp Gia cũng không hề do dự. Tuy nói cả hai đều là thánh nữ, nhưng Đông Phương Khả Hinh dù sao cũng là dưỡng nữ của quang minh giáo hoàng Tra Nhĩ Tư. Bằng vào quan hệ này hắn cũng không có gì phải cố kị, huống hồ hắn đã nghĩ phải giáo huấn cho Long Nhất một chút, ai bảo hắn chiếm được trái tim của người trong lòng mình.
Tạp Gia có một binh khí đáng tự hảo của bản thân, đó là một cây thánh quang trường thương. Khi hắn tấn thăng vị trí đội trưởng thủ hộ kị sỹ thì được quang minh giáo hoàng đích thân ban cho binh khí này, uy lực đủ để so sánh với thần cấp binh khí.
Một luồng thánh quang đấu khí bổ về phía sau lưng Long Nhất, không lưu lại một đường sống.
Long Nhất thoáng hiện sát khí, trước mặt hào quang chợt lóe lên, cửu cấp thổ hệ ma pháp phòng ngự hắn bên người, hai hỏa cầu thuật vận dụng nội lực khống chế nén lại nhắm hai bên tả hữu Tạp Gia bắn tới.
Tạp Gia cảm nhận được bên trong hai hỏa cầu thuật này nguyên tố ma pháp ba động mênh mông, không dám đón đỡ trực tiếp, bóng trắng chợt lóe lên từ không trung, thánh quang trường thương trong tay mang theo vạn điểm quang mang vây quanh Long Nhất, không khí chung quanh như bị nén lại, khiến cho người ta không thể hít thở.
Long Nhất trong lòng thất kinh, thực lực Tạp Gia này thật mạnh. Một chiêu này uy lực không thua gì cảnh giới đại kiếm sư. Hắn không có né tránh, tựa hồ bị chiêu này dọa cho sợ hãi đến không có phản ứng.
Tạp Gia trong lòng nổi lên một tia bất an, hắn biết thực lực Long Nhất tuyệt đối không phải như thế. Lúc này hắn đột nhiên cảm giác được phía sau truyền đến cảm giác nguy hiểm. Do đó bèn thu chiêu, xoay người, thánh quang trường thương bạo xuất một trận quang mang bảo vệ toàn thân.
Oanh oanh hai tiếng, Tạp Gia bị hai hỏa cầu thu nhỏ của Long Nhất khiến cho phun tiên huyết. Như thế nào hắn cũng không tưởng được hỏa cầu này còn có thể theo dấu vết của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!